Diệp Sơ Khanh nói xong ba chữ kia, không khí yên tĩnh vài giây, sau đó Trần Điệp và Văn Lương lại trầm mặc nhìn nhau vài giây nữa.
Trần Điệp yên lặng tính toán trong lòng thời gian kinh nguyệt của mình, vốn dự kiến chính là mấy ngày gần đây, tính như vậy cũng không rõ rốt cuộc có đúng hay không.
“Đi bệnh viện trước đi?” Văn Lương nhíu mày hỏi, bộ dáng thoạt nhìn rất khẩn trương.
Trần Điệp nhìn Diệp Sơ Khanh một cái, vẫn cảm thấy hẳn là không phải, cô chẳng có tí cảm giác đã mang thai nào, bản thân vừa mới diễn xong một vở kịch, nói như thể mang thai liền mang thai ngay.
Huống chi bữa cơm này còn mới bắt đầu.
“Chờ một chút đi, em cảm thấy không phải đâu, anh không cần quá lo lắng.” Trần Điệp cười cười, hất hất cằm về phía Diệp Sơ Khanh, “Người phụ nữ mang thai thực sự còn chưa bắt đầu ăn này.”
Diệp Sơ Khanh suy nghĩ một chút nói: “Không sao, dù sao đồ ăn chị gọi phụ nữ mang thai cũng có thể ăn, nếu thật sự mang thai càng không thể đói bụng, ăn rồi đi.”
Vì thế đổi ngũ cốc thành nước đun sôi, Trần Điệp uống một ngụm, triệt để đè cảm giác ghê tởm vừa rồi xuống.
Cô suy nghĩ một chút, vẫn lo lắng, hỏi lúc Diệp Sơ Khanh mới mang thai có cảm giác gì.
“Chị chỉ nôn, sau đó còn đói, ăn rồi lại nôn.” Diệp Sơ Khanh vừa nghĩ tới chuyện này thì cảm thấy khó chịu, khoát tay áo, “Hơn nữa về sau chị cũng không thèm ăn.”
Trần Điệp sờ sờ bụng mình: “Nhưng bây giờ em không buồn nôn chút nào.”
“Có những người sẽ không nôn.” Diệp Sơ Khanh nói.
Tóm lại là trong lòng cất giấu chuyện gì đó, bữa cơm này ăn rất nhanh, mọi người xuất phát đến bệnh viện.
Thân phận Trần Điệp đặc thù, nếu bị người ta phát hiện đến khoa phụ sản, nhất định sẽ thành tin tức tiêu điểm ngay lập tức, không chừng còn bị bóp méo ra bao nhiêu nội dung.
Cho nên lúc dùng cơm, Văn Lương đã sớm dặn Chu Kỳ Thông hẹn phòng khám thai tư nhân.
Chu Kỳ Thông đi theo Văn Lương nhiều năm như vậy, hầu như tất cả các hạng mục lớn của Ôn Viễn anh đều phụ trách, sớm đã luyện thành tinh, vừa nghe kiểm tra phụ sản đã biết không bình thường.
Nhanh chóng đặt trước phòng VIP của bệnh viện tư nhân.
Sợ bốn người cùng nhau xuống xe sẽ khiến người ta chú ý, đành chia làm hai nhóm, lúc Trần Thiệu và Diệp Sơ Khanh tiến vào, Trần Điệp đã được y tá dẫn đi kiểm tra.
Văn Lương đứng ở ngoài cửa phòng kiểm tra, dáng vẻ lo lắng.
Diệp Sơ Khanh nhìn anh một cái, buồn cười nói: “Thật hời cho anh.”
Văn Lương rũ mắt nhìn cô ấy, vẫn không nói gì.
“Với tính tình chó má của anh á, cũng chỉ có Điệp Muội của chúng tôi cần anh, thế mà còn cam lòng sinh con cho anh ở tuổi này.” Diệp Sơ Khanh chậc chậc vài tiếng, lắc đầu, kết luận, “Anh í à, người chẳng ra làm sao, chỉ là vận may quá tốt.”
Lúc này Văn Lương lại nở nụ cười, thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy.”
Hiện giờ bụng Diệp Sơ Khanh đã rất lớn, đứng lâu liền khó chịu, Trần Thiệu đỡ cô sang một bên ngồi xuống, tầng VIP trống rỗng, ngoại trừ mấy người bọn họ thì không còn ai nữa.
Diệp Sơ Khanh và Trần Thiệu nói chuyện ở bên kia, Văn Lương cũng không có hứng thú đi chen vào, suy nghĩ loạn cào cào hết cả lên.
Ký ức thời thơ ấu của anh không còn rõ ràng, cũng không có những tật xấu thích nhớ lại những vết thương thời thơ ấu đã qua đi.
Thậm chí khi mới đưa Trần Điệp về biệt thự Tây Giao, trong mắt anh, Trần Điệp cũng chỉ là một đứa nhóc đang học trung học, còn rất phiền phức, Văn Lương không có kiên nhẫn gì, chỉ giới hạn ở việc nuôi cô ăn uống và đi học.
Sau đó đứa nhóc này kết hôn với anh, thậm chí hiện tại trong bụng còn có một sinh mệnh nhỏ hơn.
Cảm giác này vẫn rất kỳ diệu.
Từ đầu đến cuối, Văn Lương đứng ở ngoài phòng kiểm tra, sống lưng cũng thẳng tắp bất thường, nhìn qua hơi cứng ngắc.
Không lâu sau bác sĩ đi ra, đi theo phía sau là Trần Điệp.
Văn Lương còn chưa mở miệng hỏi, Diệp Sơ Khanh ở một bên lập tức đứng lên, nói: “Bác sĩ, thế nào rồi?”
Một phút sau, bác sĩ chúc mừng nói Trần Điệp đã mang thai, vừa vặn một tháng, lại dặn dò ít chuyện lưu ý sau này.
Giây phút này đối với Văn Lương mà nói giống như là một giấc mộng, thậm chí còn không nghe rõ ràng.
Thế mà Trần Điệp lại thật sự mang thai.
So với hai người vừa lên chức bố mẹ này, hai người làm cha mẹ như Trần Thiệu và Diệp Sơ Khanh đã kết hôn chậm sáu tháng cuối cùng cũng tiếp nhận đứa nhỏ đến mà nói, thì tương đối bình tĩnh hơn nhiều.
Sau khi Văn Lương biết Trần Điệp mang thai vẫn luôn nhíu mày.
Ngũ quan của anh góc cạnh rõ ràng, đường nét lông mày và cằm sắc nét, nhíu mày chính là uy lực của áp suất thấp.
Trần Thiệu cảm thấy buồn cười, tuy lúc đầu Trần Điệp và Văn Lương hòa thuận, anh vẫn cảm thấy Trần Điệp quá mềm lòng, nhưng hiện tại có thể dựa vào lợi ích của em gái anh thỉnh thoảng nhìn thấy Văn Lương không giống như trước, ngốc ngốc cũng không tệ.
Anh giơ tay lên khoác vai Diệp Sơ Khanh, vỗ hai cái trên chiếc bụng tròn vo của cô ấy.
Bộp bộp hai tiếng.
Giống như vỗ dưa hấu.
Trần Thiệu bày ra dáng vẻ của người từng trải, lười biếng nói: “Lo gì, không cần phải chiều chuộng như vậy, vỗ thoải mái, ngày nào tôi cũng vỗ con trai tôi.”
Trần Điệp: “…”
Diệp Sơ Khanh giương mắt, lạnh lùng hỏi: “Trần Thiệu, anh muốn chết à?”
***
Trần Điệp rất nhanh đã thông báo cho Trần lão gia tử chuyện mang thai, mà Trần Điệp cũng nói với Trần Kiến Bình và Vương Miên đang ở Vu Khê, trong lúc nhất thời trở thành quốc bảo trong nhà, nhận được không ít lời dặn dò thăm hỏi.
Về phía fan, Trần Điệp bàn bạc với Phương Nguyễn, quyết định không nói vội.
Thứ nhất, trước giờ các ngôi sao, các diễn viên mang thai cơ bản sẽ được công bố sau ba tháng, thậm chí có một số đến khi sinh ra cũng có thể giấu diếm một cách trót lọt; thứ hai, sau khi sinh con các nữ diễn viên sẽ bị lệch định hướng, dẫn đến khó tìm kịch bản, Trần Điệp còn cần một thời gian chuyển mình.
Trong nhà dì Trương cũng biết chuyện Trần Điệp mang thai, trước kia Thẩm Vân Thư mang thai bà cũng từng chăm sóc, đối với bữa ăn dinh dưỡng trong thời kỳ mang thai cũng có hiểu biết, lúc này vô cùng náo nhiệt và rất hưng phấn làm một bữa cơm cho Trần Điệp.
Buổi tối Trần Điệp tắm rửa xong thì chui vào chăn, bình thường cô còn muốn chơi điện thoại di động một lát, sau đó nghĩ có bức xạ nên buông xuống.
Tuy bức xạ của điện thoại di động hẳn là cũng không đến mức ảnh hưởng đến bé con, nhưng lần đầu tiên mang thai, Trần Điệp chẳng biết gì, luôn có vẻ quá cẩn thận.
Văn Lương còn chưa lên lầu, lúc này dưới lầu phát ra chút tiếng động, sau đó là tiếng cửa lớn đóng lại.
Chỉ chốc lát sau Văn Lương đã lên lầu.
“Có người tới à?” Trần Điệp hỏi.
“Ừm.” Văn Lương cầm hai chiếc túi trong tay vào, “Vừa nãy anh bảo trợ lý mua vài thứ.”
Trần Điệp từ trên giường ngồi dậy, tiến lại gần nhìn.
Quần áo phụ nữ mang thai, giày phụ nữ mang thai, quần áo chống bức xạ vân vân, tất cả các loại.
Đặc biệt ngoại lệ là, xấu.
Trần Điệp nhìn đồ vật trong túi, chớp chớp mắt, lại cúi đầu nhìn bụng mình hiện tại còn phẳng lì, thật sự hơi khó tưởng tượng được bộ dáng sau khi mình mặc những thứ xấu xí này vào.
Cô khoát tay áo: “Cứ để đấy đã, bây giờ chưa dùng được.”
Văn Lương cũng không dị nghị, nâng túi sang một bên, tiến lại gần chạm vào môi Trần Điệp, thấp giọng nói: “Anh đi tắm trước.”
Sau khi tắm rửa xong, hai người cùng nhau nằm trên giường.
Giường rất lớn, hai người chia ra nằm ở hai đầu, cơ hồ đều không đụng phải đối phương, từ sau khi ở chung một chỗ, đây là lần đầu tiên Trần Điệp nhìn thấy Văn Lương như vậy.
Trần Điệp nghiêng đầu liếc mắt: “Anh nghĩ gì thế?”
Lúc này Văn Lương mới thở phào nhẹ nhõm, giơ tay tắt đèn, nhẹ nhàng ôm lấy cô, nghiêng mặt kề sát vai cô: “Sao tự dưng lại mang thai?”
“Sao là sao?” Trần Điệp nở nụ cười, “Trước đây không phải anh còn bị Trần Thiệu khiêu khích à, hiện tại còn ngại sớm hửm?”
Anh chậc một tiếng: “Chưa từng trải qua, anh cũng không biết phải làm sao bây giờ.”
“Nếu anh từng trải qua thì em còn lấy anh à.”
Văn Lương không trả lời nữa, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, một phút trôi qua, lại không nhịn được, ấn nhẹ một cái rồi hỏi: “Có đau không?”
“……”
Trần Điệp không hiểu sao lại có cảm giác người nằm bên cạnh mình chính là một đứa trẻ chân tay lóng ngóng.
“Không đau, không có cảm giác gì.”
Anh lại đổi sang chỗ khác, ấn tiếp: “Ở đây thì sao?”
Trần Điệp bất lực, nhịn không được cười: “Anh làm gì thế, lực này của anh giống như gãi ngứa, đau cái gì chứ.”
“Trước tiên anh thử khả năng chịu áp lực trong bụng xem thế nào, không phải em luôn nói anh không biết nặng nhẹ làm em đau sao.” Văn Lương nói.
“…..” Trần Điệp liếc mắt một cái, “Hồi trước em nói với anh lâu như thế mà anh cũng không coi ra gì, bây giờ lại để ý rồi, rốt cuộc anh yêu em hay yêu bụng em.”
Đối với loại vấn đề hoàn toàn khó hiểu này, Văn Lương từ trước đến nay không thèm trả lời, cười khẽ sờ sờ tóc cô: “Cô gái nhỏ này, trước kia em duyên dáng, hiện tại còn phải mang thai 10 tháng, cũng không biết trong khoảng thời gian này em làm loạn với anh mấy lần đây.”
Trần Điệp ở trong lòng anh không vui đập anh vài phát.
Văn Lương vỗ vỗ mặt cô: “Ông xã thương em.”
***
Đêm đó Văn Lương nói chuyện rất dễ nghe, có điều không quá mấy ngày lại bởi vì một chuyện mà lộ nguyên hình.
Cho dù là sau khi mang thai, Trần Điệp cũng không có ý định từ bỏ công việc, huống hồ từ sau khi uống ngũ cốc buồn nôn thì cô không còn triệu chứng nào khác, những ngày mang thai sau đó cũng rất thoải mái.
Vì thế ở nhà vài ngày rồi đi kiểm tra một lần nữa, cô định trở về đoàn tiếp tục buổi diễn tiếp theo, nhưng Văn Lương không đồng ý, sợ cô bị va chạm.
Trước kia hai người cãi nhau, Văn Lương sẽ sử dụng “vũ lực”, giơ tay động chân trực tiếp kiềm chế người khác, dùng vũ lực auto thắng.
Nhưng bây giờ Trần Điệp đang mang thai, không có cách nào dùng vũ lực, cãi nhau thì Văn Lương nói không lại cô, cuối cùng đành phải đáp ứng.
Hôm nay lúc Trần Điệp đi làm thì Văn Lương đã đến công ty, sáng nay cô không thèm ăn gì, không ăn sáng đã ra ngoài, nhận được điện thoại của Văn Lương.
“Ra ngoài chưa?”Văn Lương hỏi.
“Vừa đi, sao đấy?”
“Ăn sáng chưa?”
Trần Điệp liếm liếm môi, mặt không đổi sắc: “Ăn rồi.”
“Bảo em sau này ra ngoài nhớ mang theo cái bình giữ nhiệt kia, có mang không?”
Phương Nguyễn đã tới đón cô, Trần Điệp vừa ngồi lên xe vừa thuận miệng đáp: “Mang rồi.”
“Điêu!” Văn Lương mắng cô, “Bình giữ nhiệt của em hôm qua để ở công ty anh, bây giờ em có bản lĩnh rồi, vừa mở miệng là có thể nói dối anh.”
“……”
Trần Điệp tuyệt đối không ngờ, người này thuận miệng hỏi lại còn đào hố, quá xảo quyệt.
Trần Điệp biết chừng mực mà dừng tay đúng lúc, nhẹ giọng, dỗ dành anh: “Em chỉ đến đoàn kịch thôi, ở đấy cũng có nước nóng mà, nếu không anh cử người đưa cho em bình giữ nhiệt là được rồi.”
Văn Lương khẽ cười một tiếng: “Khi nào em xong việc?”
“Hai giờ chiều.”
“Anh đến đón em, hôm nay hẹn khám thai.”
Hai người lại trò chuyện một lát rồi cúp điện thoại, Phương Nguyễn cũng đã quen với kiểu đùa giỡn quanh co của hai người.
Sau khi thấy cô gọi điện thoại mới nói: “Ba tháng sau khi buổi biểu diễn đầu tiên của đoàn kịch kết thúc, em có định tham gia vào tất cả các buổi biểu diễn không?”
“Ừm, nhất định phải tiếp tục, giữa chừng đổi nhiều người không tốt.” Trần Điệp nói, “Diễn xong ba tháng này em sẽ nghỉ ngơi một thời gian, xem có kịch bản nào hay không, sau khi sinh và nghỉ ngơi xong có thể nhận luôn.”
Phương Nguyễn cười cười: “Bây giờ em thật sự có chút giống lời fan nói, nếu không cố gắng thì phải về nhà thừa kế gia sản bạc tỷ làm vợ nhà giàu.”
“……”
Hôm nay Trần Điệp khám thai cùng một ngày với Diệp Sơ Khanh, hẹn cùng một chỗ.
Cô không muốn được đối xử đặc biệt, không nói cho những người khác trong đoàn kịch biết chuyện mình mang thai, sau khi kết thúc mọi người thấy Văn Lương tự mình đến đón thì chỉ trêu chọc một phen.
Đến bệnh viện.
Trần Điệp và Diệp Sơ Khanh đi kiểm tra, Diệp Sơ Khanh mang thai lâu rồi, các loại xét nghiệm tương đối nhiều, Trần Điệp theo bác sĩ đi ra trước.
Bác sĩ đương nhiên biết chồng của hai bệnh nhân VIP trước mặt, đeo khẩu trang cười nói: “Chúc mừng, siêu âm mới nhất phát hiện bà Văn đang mang thai đôi.”
Văn Lương sững sờ tại chỗ.