Người Đến Bên Cạnh Tôi

Chương 15



Mấy ngày đó? Mấy ngày kia à? Muốn nói đến kì bà dì cả đến của cô hả?

Quan Hề trừng mắt, chẳng phải chỉ có một lần cô đau như vậy và vừa khéo có anh ở bên cạnh thôi sao.

Không phải tháng nào cô cũng sẽ đau như vậy, hơn nữa dù có bị thế đi chăng nữa, làm sao anh biết được.

Lúc dì cả của cô đến thì tên Giang Nhị Cẩu này ở đâu chứ? Sợ rằng ngay cả bóng dáng cũng không thấy đấy!

Quan Hề tức giận gõ xuống máy tính, muốn cứng rắn, dứt khoát không uống cốc cà phê này. Nhưng hương vị của Mocha quá thơm, khiến vị đắng vẫn còn vương nơi đầu lưỡi cô càng thêm rõ ràng.

Dần dà, sự cứng rắn từ từ biến mất trước hương thơm đang bay trong không trung….. Cuối cùng, cô vẫn đưa tay cầm lấy, miễn cưỡng uống một miếng Mocha nóng không phải là sở thích của mình.

Giang Tùy Châu chú ý hết toàn bộ hành động xoắn xuýt nhỏ của cô trong mắt, lúc cô uống hai hớp rồi than thở, khóe miệng anh hơi cong lên.

Cuộc họp bắt đầu, Quan Hề là tổng phụ trách bên Quan thị, nên lên trước để nói sơ qua về phương hướng của hạng mục này, sau khi cô trình bày xong, các phần còn lại sẽ do những người phụ trách lên triển khai cặn kẽ.

Cuộc họp kéo dài một tiếng rưỡi, toàn bộ quá trình Giang Tùy Châu đều không nói gì, hiển nhiên là một chủ tịch đùn đẩy trách nhiệm [1], chỉ đến để xem tiến triển tổng thể.

[1] Suỷ thủ chưởng quỹ (甩手掌柜): Ông sếp không làm bất cứ việc gì, chỉ ngồi sai biểu người khác.

Trái lại thì Quan Hề nghe rất nghiêm túc, trong buổi họp còn phát biểu một ít ý kiến của mình. Khả năng tập trung của cô có thể nói là đạt ngưỡng cao nhất từ trước đến nay, ngay cả Giang Tùy Châu cũng hơi bất ngờ.

Ngoài bất ngờ thì còn hiểu loáng thoáng, ngoài miệng Quan cá mặn không nói, nhưng sự xuất hiện của Quan Oánh vẫn tạo áp lực cho cô.

Năm giờ chiều, cuộc họp kết thúc, mọi người đứng dậy rời đi.

Trong suốt buổi họp này, Quan Oánh như rơi vào sương mù, hơi khó tiếp thu thông tin. Cô từ từ dọn thu dọn đồ của mình, liếc mắt sang, vừa vặn nhìn thấy ly Mocha đã uống hết bên cạnh.

Lúc Quan Hề vừa quay đầu thì trùng hợp nhìn thấy ánh mắt chăm chú của cô ta, hỏi: “Sao vậy?”

Quan Oánh ngẩn ra, rời mắt: “Không có gì, em có về nhà không.”Quan Hề nói: “Có hẹn, không thể về ăn cơm được. Có người đến đón chị chưa?”

Quan Oánh gật đầu: “Ừ, tài xế cũng sắp đến rồi.”

“Được.”

Quan Hề không nói quá nhiều, sau khi giao lại văn kiện và laptop cho trợ lí Dương Thanh, cô cầm lấy túi xách, cả người nhẹ nhàng, đi ra khỏi phòng họp.

Khi xuống lầu cô đi cùng chuyến thang máy với mọi người, Giang Tùy Châu cũng ở đây, vừa rồi anh nghe thấy Quan Hề nói với Quan Oánh cô không về nhà, có hẹn.

Nhưng anh không hỏi nhiều, giữa hai người họ, thường ngày rất ít khi can thiệp đến chuyện của đối phương.

Chỉ là lúc đi đến đại sảnh, thấy người đứng bên chiếc xe đậu trước cửa lớn vẫy tay gọi Quan Hề, anh không thể tránh khỏi phải nhíu mày.

Người đến là Ngụy Tu Dương, là em họ của Quan Hề.

Giang Tùy Châu biết Ngụy Tư Dương không thích mình, giống như việc anh cũng xem thường cậu ta vậy.

“Đi trước nhé.” Quan Hề lên tiếng chào anh, sau đó chạy đến ghế phó lái của Ngụy Tu Dương.

Giang Tùy Châu và Ngụy Tu Dương đứng cách xa liếc mắt nhìn nhau, sau đó cậu ta đi về phía xe mình và ngồi vào.

Hai người kia rất thân thiết với nhau, anh vẫn luôn biết chuyện này.

**

Chiếc xe thể thao màu xanh ngọc chạy trên đường, vì đang là thời gian tan tầm nên kẹt xe, sau khi lên đường không bao lâu thì bị kẹt giữa dòng xe cộ. Vào giờ phút này, bất cứ xe gì cũng đừng mong sẽ vượt lên đi nhanh trong thành phố đông đúc này.

“Muốn ăn gì đó cay.” Quan Hề quay đầu, nhìn dòng xe dài vô tận ở phía xa xa.

Xe của họ bám sát theo xe phía trước, nhưng phía sau lại có một không gian rất rộng. Xe sau cách xe họ một khoảng cách đủ để nhét thêm một chiếc việt dã cỡ lớn vào nữa, nhưng mà, cũng không có chiếc xe nào dám liều mạng chen vào đó.

Nhóm tài xế phía sau đều biết, đụng phải chiếc xe màu xanh ngọc trước mắt này sẽ phải cắt mất bao nhiêu thịt của mình.

Ngụy Tu Dương nhìn kính chiếu hậu, đáp một tiếng ừ: “Ví dụ như?”

Quan Hề do dự, đấu tranh giữa bé mỡ và vị giác của mình, cuối cùng vẫn nói: “Ăn lẩu đi, lâu rồi chị chưa ăn.”

Từ trước đến nay Ngụy Tu Dương luôn nghe theo ý cô: “Được.”

Hôm nay đúng lúc Ngụy Tư Dương đến khu vực gần đó gặp đối tác, sau khi xem vòng bạn bè của Quan Hề thì biết cô cũng họp ở đây, liền hẹn cùng đi ăn cơm tối.

Nửa giờ sau, họ ngồi xuống trong một quán lẩu ở gần một trung tâm mua sắm, vì quả thật không muốn chậm trễ thời gian trên đường đi nữa.

Quán lẩu này mang đồ ăn lên rất nhanh, sau khi dọn lên bàn, Ngụy Tu Dương cầm lấy muôi vớt, tự giác gánh trách nhiệm nhúng thức ăn nặng nề.

“Gần đây sống chung với Quan Oánh thế nào.” Ngụy Tu Dương hỏi.

Quan Hề: “Ừm…. Cũng tạm được.”

“Chị ta sẽ không cảm thấy sống chung với chị khó khăn chứ?”

Quan Hề không thể nuốt trôi miếng thịt cừu, ngước mắt trừng cậu: “Em có ý gì, sao không hỏi chị có cảm thấy sống chung với chị ta khó khăn không?”

“Sống chung với chị ta có khó không thì em không biết, nhưng với tác phong thường ngày của chị, chẳng lẽ người mới quen chị không trở mặt sao?”

Quan Hề: “…..” Tiến vào trạng thái lạnh lùng.

Dường như Ngụy Tu Dương không nhìn thấy, đổ một vá thịt bò vào chén của cô: “Tính tình của chị, chỉ có em…… Quen biết nhiều năm như vậy mới chịu được thôi.”

“Phắn.”

Ngụy Tu Dương cười: “À đúng rồi, Quan Oánh rất thường xuyên đến nhà ông bà nội, chị có biết không.”

Ông bà nội của cậu, đó chính là ông bà ngoại của cô.

“À, vậy thì sao?”

Ngụy Tu Dương: “Chị nói có kì lạ không chứ, quan hệ giữa ông bà nội và chị rất xa cách, một năm chị và ông bà gặp nhau cũng không đến mấy lần, sao đến lượt Quan Oánh, dường như tỏ ra yêu thích cháu ngoại một cách hiếm khi như vậy.”

Ngụy Tu Dương không rõ chân tướng, chỉ cảm thấy nghi ngờ.

Nhưng Quan Hề nghe vào tai thì hiểu rõ còn hơn cả hiểu rõ, trước kia cô không biết tại sao ông bà ngoại lại không thích mình, nhưng bây giờ đã quá rõ ràng rồi. Hơn hai mươi năm qua họ không lạ gì nữa, là vì đã biết cô không phải ruột thịt.

Cái này thì có gì đâu.

Rất bình thường.

“Có thể là người ta ngoan ngoãn, đúng với sở thích của ông bà đi.” Quan Hề hờ hững nói.

Ngụy Tu Dương càng nghi ngờ hơn: “Vậy sao.”

“Rồi rồi rồi, được rồi, em đừng nói chuyện này nữa, tranh thủ thời gian nhờ người tới bóc tôm cho chị đi.”

“Úi.”

….

Dạ dày của Quan Hề nhỏ, ăn một hồi đã no. Cô đặt đũa xuống, vừa chờ Ngụy Tu Dương ăn no, vừa nói chuyện phiếm với cậu.

“Anh chị, đây là tráng miệng ngọt ngào của tiệm chúng tôi, mời thưởng thức ạ.”

Ngụy Tu Dương dừng đũa, liếc nhìn hình thức món ăn. Một phần tráng miệng bày trên đĩa, chỗ trống trong đĩa còn có một chữ love được vẽ bằng tương ngọt.

Chân mày cậu nhíu nhẹ, nhìn về phía nhân viên phục vụ: “Xin lỗi, chúng tôi không gọi món này.”

Vẻ ngoài của Ngụy Tu Dương rất đẹp trai, vẻ mặt lúc ngước mắt khiến cô gái nhỏ đỏ mặt: “À, là tặng cho hai người, hôm nay là lễ tình nhân trắng, ai là cặp đôi đều sẽ được tặng cả.”

“Cặp đôi?” Quan Hề ngồi đối diện bàn cười một tiếng, “Sao quán đoán được có phải là cặp đôi hay không vậy, một nam một nữ ăn cơm với nhau thì là một đôi sao.”

Cô gái nhỏ có hơi ngượng ngùng: “Hả? Hai người….. Không phải là người yêu ạ? Xin lỗi, xin lỗi, vậy, đĩa tráng miệng này…..”

“Để đó đi, cứ coi như chúng tôi là vậy được rồi.” Ngụy Tu Dương cười với cô gái, “Cảm ơn.”

Cô gái nhỏ không chống đỡ được trước nụ cười của cậu, rời đi với khuôn mặt đỏ tới mang tai.

“Tem tém lại đi, chỉ thiếu viết bốn chữ “tôi rất lẳng lơ” lên trán em thôi đó.”

Ngụy Tu Dương không để ý đến cô, nhìn đĩa tráng miệng kia nói: “Trông cũng không tệ lắm.”

Quan Hề: “Gây ra tội ác to lớn để có được món ăn, còn xem như chúng tôi là vậy đi? Ai yêu đương gì với em, đến quán lẩu cũng lợi dụng cho được.”

Ngụy Tu Dương: “Đồ ăn miễn phí mà.”

Quan Hề cắt ngang lời của cậu, chẳng thèm mắng mỏ: “Nhìn qua đã biết ngọt ngấy rồi, chị không ăn.”

Ngụy Tu Dương cầm chiếc nĩa nhỏ múc một miệng bánh ngọt nhỏ cho vào miệng: “Em ăn.”

**

Ngày thứ bảy của tuần thứ hai, đếm ngược bảy ngày nữa là đến lúc quán bar của Chung Linh Phàm khai trương, đặc biệt mời đông đảo bạn bè đến chúc mừng.

Kim Khai Thành rất chiều vợ, khai trương một quán bar cho vợ để cô ấy giết thời gian. Vợ tràn đầy hứng thú mở tiệc, anh ấy cũng chỉ cho người biến quán bar thành nơi để tổ chức party, mời rất nhiều người có máu mặt ở thủ đô đến tăng thêm sự náo nhiệt.

Quán bar nằm tại khu vực rất phồn hoa, sau khi đi hết một cầu thang dài ở sảnh lầu một, bên dưới vẫn còn hai tầng lầu. Bức tường đá độc lạ, thời điểm chính thức mở quán, nhất định sẽ tạo cảm giác như bước vào động bàn tơ cho khách hàng.

Nhưng cách bài trí lúc này là để tổ chức party, không giống khung cảnh quán bar, ánh đèn sáng rực, tiếng nhạc du dương, không đến mức giống động bàn tơ.

Chín giờ tối, buổi party trở nên náo nhiệt, người đến ngồi thành nhóm ba người, ăn uống nói chuyện phiếm.

Khi này tại quầy bar, Quan Hề đang ngồi tán gẫu cùng nhóm Chung Linh Phàm.

“Người chị gái kia của cậu….. Từ khi nào có quan hệ tốt với Ngụy Tử Hàm như vậy thế?” Chung Linh Phàm tỏ ý bảo hai cô bạn thân nhìn về hướng sân khấu.

Quan Hề nhìn sang: “Gần đây Quan Oánh thường đến nhà ông bà ngoại, có thể vô tình thông đồng với nhà họ Ngụy đó.”

Tin tức về chuyện của Quan Oánh bùng nổ mấy ngày trước, Chung Linh Phàm cũng biết, chỉ là khi đó là tiệc tân hôn của cô ấy, Quan Hề không có ý định lấy chuyện mình ra khiến cô ấy ngột ngạt, nên chuyện liên quan về việc Quan Hề là con nuôi, Chung Linh Phàm vẫn chưa biết.

Thấy vậy, cô ấy chỉ nói: “Hề Hề, chị gái cậu không biết cậu và Ngụy Tử Hàm đấu đá nhau nhiều năm sao?”

Quan Hề nói như không có vấn đề gì: “Chị ta kết bạn với ai là sự tự do của chị ta, tớ bắt chị ta về cùng phe mình làm gì.”

“Vậy cũng không thể để chị ấy bị Ngụy Tử Hàm lừa được chứ.” Chung Linh Phàm nói, “Thật là, tớ đâu có mời Ngụy Tử Hàm, chắc chắn là tên Kim Khai Thành đưa thiệp mời cho Ngụy gia rồi, trí nhớ không tốt gì cả, ngay cả cô ta cũng mời cho được.”

Quan Hề khua khua tay: “Thoải mái thoải mái đi, hôm nay tớ sẽ cố gắng nhịn chút, không ầm ĩ với chị ta đâu.”

Quan Hề rất nổi tiếng trong thủ đô này, hôm nay có nhiều người quen ở đây, liên tục có người đến nói chuyện chào hỏi cô. Sau khi cô cười nói với họ thì chạy ra ngoài một mình, đi đến khu vực yên tĩnh bên kia.

Đến quầy bar, cô gọi bartender làm cho mình một ly Margaret.

“Cô Quan.”

Quan Hề quay đầu, nhìn thấy một người rất quen mắt đang ngồi ở vị trí cách cô hai ba chiếc ghế, sau khi Quan Hề nhận ra, cô nói khách sáo, “Anh Tạ, đã lâu không gặp.”

Người này chính là Tạ Duyên đã gặp trong bữa tiệc sinh nhật của Tống Lê, ngày đó vì cứu điện thoại của anh ta, cô đã ngã nhào vào trong hồ bơi.

Kể ra thì từ sau lần đó, họ chưa từng gặp lại nhau lần nào, tuy đã thêm Wechat, nhưng chỉ lên tiếng chào hỏi sau, sửa lại chú thích, về sau cũng không nói chuyện cùng nhau.

Nhưng cô vẫn có kế hoạch trò chuyện với anh ta, vì có một chuyện cần hợp tác với anh.

“Quá lâu không gặp mới đúng, gần đây cô Quan thế nào.” Tạ Duyên cũng hỏi một câu khách sáo.

“Cũng như vậy thôi.” Quan Hề nghĩ ngợi, đi tới: “Còn anh, gần đây rất bận rộn à?”

“Tạm được.”

“Vậy thì trùng hợp quá, tôi có chuyện này, không biết anh có cảm thấy hứng thú không?”

Tạ Duyên thấy cô đi tới, vốn định chào hỏi lịch sự, không ngờ cô thật sự có chuyện cần nói. Anh có hơi bất ngờ: “Cô nói đi, chuyện gì vậy?”

Quan Hề suy nghĩ một lúc, nói: “Từ lâu tôi đã nghe nói anh rất có tài năng trong phương diện thiết kế kiến trúc, hơn nữa hai ngày trước tôi cũng đã xem qua tác phẩm cá nhân của anh, cảm thấy rất thích phong cách của anh.”

Sắc mặt Tạ Duyên nhu hòa, không vì được khen mà đắc ý, cũng không quá lạnh nhạt: “Vậy sao, thế thì tôi rất vinh hạnh đấy.”

“Đừng nói như vậy, thật ra là vầy, hiện tại công ty chúng tôi có một hạng mục khu du lịch, về thiết kế bên trong….. Tôi muốn mời anh thử xem.”

Quan Hề nói trực tiếp, hoàn toàn không vòng vo trước khi vào chuyện.

Tạ Duyên hơi chần chừ: “Gần đây tôi không nhận những dự án có nội dung thế này.”

Quan Hề biết, mặc dù Tạ Duyên rất tài giỏi trong việc thiết kế này, nhưng chủ yếu vẫn phụ trách công việc quản lí ở Tạ thị, thiết kế cùng lắm chỉ có thể là sở thích riêng của anh mà thôi. Thích thì nhận, không thích thì không nhận, hoàn toàn không phải là công việc chính.

Quan Hề: “Không sao cả, không cần miễn cưỡng, tôi chỉ hỏi thử xem sao thôi. Có lẽ lần sau tôi sẽ gửi một số tài liệu cho anh, anh xem thử có hứng thú không nhé?”

Tạ Duyên cười nhạt: “Được.”

“Thật sao?”

Tạ Duyên gật đầu, trả lời rất thoải mái: “Trở về cô gửi Wechat cho tôi là được.”

“Được! Ngày mai tôi sẽ gửi cho anh.”



“Quan Hề! Cậu tới đây, Ngụy Tu Dương không chịu nhận cậu ta thua tớ này —–“ Sau khi hai người trò chuyện được một lúc, Lãng Ninh Y cách đó không xa đột nhiên nói to với cô.

Quan Hề khua khua tay về hướng kia, quay đầu nói với Tạ Duyên: “Vậy tôi đi trước nhé, chuyện hạng mục về rồi nói.”

“Được.”

Quan Hề không nghĩ tới Tạ Duyên cũng đến buổi party này, lần này thuận đường lại giải quyết được vấn đề thiết kế sơn trang nghỉ dưỡng, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Cô cầm chiếc ly Margaret trên tay, đi về phía ghế dài bên kia.

“Trò chuyện với Tạ Duyên vui vẻ quá nhỉ.”

Đi qua một chiếc bàn, đụng phải kẻ địch.

Quan Hề nhìn Ngụy Tử Hàm, nhớ tới hôm nay đã lập flag (ngọn cờ) “không ầm ĩ với cô ta” cùng Chung Linh Phàm, lựa chọn im lặng, phớt lờ và đi lướt qua.

“Cũng phải thôi, dĩ nhiên cô trò chuyện với người ta phải vui vẻ rồi.” Ngụy Tử Hàm đưa tay chắn trước mặt cô, hơi nghiêng đầu nhìn cô, chậm rãi nói, “Dù sao…. Hai người cũng là một loại người, hiểu ý nhau mà.”

Quan Hề bỗng nhiên cứng đờ, quay đầu nhìn cô ta: “Chị có ý gì.”

Ngụy Tử Hàm cười, ý cười nơi đáy mắt tựa như ẩn chứa chất độc gây chết người: “Cô đoán xem tôi có ý gì.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv