Tại một nhà hàng nổi ven sông, Chiêu Hà đưa đôi mắt buồn bã dõi vàokhoảng không gian vô định . Cảnh đẹp giờ đây không khiến cô bận tâm nữa . Trước mắt cô, mặt nước đen ngầm phẳng lặng . Cô ước mong sao cuộc sốngcủa mình cũng bình yên và phẳng lặng như thế . Nhưng rõ ràng định mệnhnhư cố tình đùa cợt với cô . Cô phải lấy lý trí để thống trị con tim của mình, một việc làm không phải dễ dàng với cô trong lúc này . Cô tự tayrót cho mình một cốc rượu vang và ực nhanh . Chai săm banh trên bàn màVọng Quân vừa gọi ra, có lẽ dành cho anh đã vơi đi một nửa.
Người ta thường nói: “Lấy rượu giải sầu”, không biết có đáng hay không ?Nhưng chưa bao giờ Chiêu Hà lại cảm thấy mình uống được nhiều rượu nhưhôm nay . Chậm rãi nhấp một ngụm nữa .Men rượu cay nồng, đắng chát khiến Chiêu Hà cảm thấy buồn nôn.
Từng cơn gió thổi qua lạnh buốt .Chiêu Hà áp hai bàn tay bó nhỏ lêu đôi má lạnh giá của mình . Đột nhiên, cô cảm thấy cô độc, cô độc một cách lạ lùng . Cô thật sự cần một điểmtựa, một sự chở che . Nhưng... tất cả là do mi chuốc lấy mà thôi . Mi tự lao vào cái vòng cô độc này.
- Cô tính uống rượu trừ cơm hay sao, hả Chiêu Hà ?
Tiếng nói Vọng Quân vang lên, kéo Chiêu Hà rời khỏi trạng thái suy tư . Nànggiật nảy mình và vội vàng đưa tay cầm lấy ly rượu, rồi ực một hơi cạnsạch
Vọng Quân chăm chú nhìn nàng và mỉm cười:
- Tôi chưa thấy một người con gái nào như cô đấy, Chiêu Hà.
Nghĩ rằng anh ta đang mỉa mai mình . Chiêu Hà hất mặt, lạnh lùng đáp trả:
- Người như tôi thì thế nào ? Hư lắm chứ gì ? Nghèo khổ, nhậu nhẹt, ăntrộm , lông bông... ừ, người con gái như tôi là vậy đó . Ông có tìm khắp cả thế gian này cũng không tìm ra một cô gái hư đốn như tôi đâu.
Anh chẳng nói gì, mà chỉ mỉm cười trước sự giận dữ đột ngột của nàng:
-Thôi, đừng giận dữ, xấu lắm . Tôi chẳng thích gương mặt này của cô đâu . Nào ! Ăn đi . Thức ăn để nguội sẽ không ngon đâu đấy.
- Lời nói của anh đã đánh thức bao tử đang ngủ quên trong giận dữ của nàng
Nhìn lên bàn ăn .. Ôi ! Cái lẫu Thái Lan đang nghi ngút tỏa khói thơm lừng . Bên cạnh là một đĩa hải sản tươi sống, một đĩa rau, cà tươi rói, vàthêm một đĩa gà luộc . Ôi ! Thức ăn nhiều quá ! Trông mới tuyệt làm sao.
Chẳng nói chẳng rằng, nàng đưa tay bóc một cọng xà lách cho vào miệng . Tiếp theo là một miếng cà chua và một khoanh gà luộc.
Nàng ăn mà chẳng thèm để ý việc anh đang tròn mắt ngạc nhiên nhìn nàng.
Để cho nàng tự nhiên, anh gợi ý bắt chuyện:
- Tại sao cô không tìm một việc làm gì đó thích hợp với cô hơn ?
Với tay bóc một miếng thịt gà luộc nữa cho vào miệng, vừa ăn, nàng vừa nhóp nhép nói:
- Không có trình độ văn hóa.
- Cô học tới lớp mấy ?
- Lớp hai
- Ồ!
- Sao lại ồ ! Chưa thấy con nhỏ nào học ngu như tôi chứ gì ?
- Không có.
- Vậy là sao ?
- Nghĩa là tôi đang cần một người làm có học vấn kém như thế.
- Lạ thật đấy !
- Có gì đâu mà lạ ? Học vấn kém thì mình càng dễ sai, dễ biểu chứ có gì đâu . Thậm chí dễ mắng chửi nữa cơ đấy.
- Tôi không làm thư ký được đâu.
- Tôi có nói là cô làm thư ký bao giờ ? Tôi đang cần một người làm vệsinh công sở . Những công việc như thế, không cần học vấn cao lắm đâu .Nếu cô không thích công việc đó, thì tôi sẽ bố thí cho cô một công việckhác
- Việc gì vậy ?
- Cô chỉ cần đứng nghiêm như photượng trước cửa phòng làm việc của tôi . Khách ra vô cô chỉ cần cúi đầuchào họ, bất kể họ là ai.
Bây giờ cảm thấy no nê, nàng mới ngừng ăn và ngước mặt nhìn ông:
- Ông quá đáng lắm đấy.
Vọng Quân cười và chăm chú nhìn cô . Nàng vô cùng ngạc nhiên vì thấy anh nhìn nàng với đôi mắt nhiều biến đổi
- Vọng Quân ! Sao anh... Ông không ăn đi ? Sao ông cứ nhìn tôi mãi thế ?
Vọng Quân trả lời mà mắt không rời cô:
- Tôi thích nhìn cô ăn, tôi cảm thấy no rồi
Vọng Quân đưa thêm một miếng gà đến gần chén của Chiêu Hà:
- Cô ráng ăn một tí nữa nhé . Chắc cô chưa no đâu mà.
Chiêu Hà không từ chối . Nàng thản nhiên bốc miếng gà cho vào miệng và nhai một cách ngon lành, rồi lắc đầu, nói:
- Tôi no lắm rồi . Ông đừng ép tôi ăn nữa . Bao tử tôi sắp nổ tung rồi đây nè
Vọng Quân mỉm cười, anh khẽ nói, giọng ấm áp:
- Nếu bao tử của cô mà không nổ thì mới là chuyện lạ đó . Miếng phao caugà cuối cùng còn sót lại trên bàn mà cô còn nhai không từ chối nữa mà.
- Anh muốn gây sự với tôi rồi . Ý anh muốn nói là tôi tham ăn chứ gì ?
Vọng Quân ngã người ra thành ghế . Anh uống một ngụm sâm banh rồi khẽ nói:
- Tôi vốn thường đi ăn với các cô gái, nhưng không mấy khi gặp được người thích ăn như cô, dường như cô có tâm hồn ăn uống rất mãnh liệt.
Chiêu Hà lấy tay xoa bụng, ngả người ra ghế với vẻ no nê:
- Ông tiếc tiền, ông ân hận đã mời tôi đi ăn chứ gì ? Tôi đã nói với ông rồi, tôi không phải loại phụ nữ “thực như miêu” mà.
- Vậy là cô thuộc tuýp phụ nữ “thực như hổ“.
Lạ thay ! Nàng không còn giận dữ mà chỉ mỉm cười:
- Ông muốn tôi ăn uống đài các hơn sao ? Nội tôi thường dặn : Hãy làmtheo cảm hứng thì tốt hơn . Bởi đó là bản chất thật của chúng ta.
Vọng Quân gật đầu, vẻ trang nghiêm:
- Nghe cô nói, thì có vẻ cô thương nội cô lắm.
- Phải . Nhưng nội tôi đã mất , còn ba mẹ tôi thì...
Nàng bỏ lửng câu nói khiến Vọng Quân thắc mắc, hỏi dồn:
- Ba, mẹ cô thì sao?
Nét mặt Chiêu Hà thoáng buồn:
- Tôi muốn về... không còn sớm nữa đâu . Cám ơn anh vì bữa ăn hôm nay
- Có gì đâu . Tôi tiếp tục đưa cô về nhé
- Nàng nhìn anh rồi gật đầu thay cho câu trả lời .