Người Đàn Ông Này Tôi Chọn

Chương 72: Em có thai rồi sao?



Bạch Yên cơ thể có chút mệt mỏi sau cơn ốm nghén khiến cô không còn một chút sức lực. Chậm rãi bước ra ngoài, đột nhiên cô trợn tròn mắt nhìn hai người đàn ông đang đứng nhìn cô chằm chằm một cách khó hiểu, cô ngơ ngác hỏi.

Bạch Yên: Hai người, như này là sao?

Dĩ Khiêm tiến lại gần xoè đôi bàn tay đỡ lấy cô nhẹ giọng nói.

Dĩ Khiêm: Hôm qua đến giờ người em không khỏe sao em không nói, em không chịu đi bệnh viện thì anh chỉ có thể kêu Dương Hạo đến thôi.

Bạch Yên vội từ chối, cái thai này nhiều người biết quá cũng không tốt nên cô đành lắc đầu từ chối.

Bạch Yên: Em không sao.

Dương Hạo đứng quan sát tình hình, nhìn thấy sắc mặt cô có chút trắng anh liền bước nhanh đến, cất giọng nói căng và trầm tĩnh.

Dương Hạo: Không sao cái gì, tôi thấy cô sắp đứng không nổi rồi đấy, để tôi xem.

Dù Bạch Yên có nhất quyết từ chối cũng không kháng cự lại hai người đàn ông, Dương Hạo nắm lấy mạch tay cô, sau một lúc ấn nhẹ mạch máu rồi đột nhiên thốt lên câu.

Dương Hạo: Sao lại hai mạch đập, em có thai rồi sao?

Dĩ Khiêm ngạc nhiên nhìn thẳng vào Bạch Yên không nói gì nhưng nét mặt lại cau lại một cách khó chịu. Anh chờ đợi Bạch Yên lên tiếng xác nhận.

Dĩ Khiêm: Em thật sự có...

Chưa nói dứt câu Bạch Yên gật nhẹ đầu, ánh mắt Dĩ Khiêm đượm buồn trìu xuống nghẹn trong lòng không thể thốt lên được lời nói nào.

Dương Hạo ngẫm nghĩ một hồi rồi buông tay Bạch Yên ra, sắc mặt anh có chút nghiêm trọng hơi cau mày. Giọng nói nghiêm túc nói.

Dương Hạo: Mạch thai nhi có chút yếu.

Vừa nghe xong, Bạch Yên đột nhiên lo lắng có chút bồn chồn trong người, tuy đứa bé đến không đúng lúc nhưng nó là con của anh và cô, những ngày cô ốm nghén tuy có chút mệt mỏi nhưng cô cũng vui lây mẹ nghén thì con mới khỏe. Nhưng vừa nghe thai nhi yếu Bạch Yên liền xuống sắc mặt, vội hỏi.

Bạch Yên: Sao có thể yếu chứ.

Dương Hạo lắc khẽ đầu.

Dương Hạo: Em nên đi bệnh viện khám thử xem, em đừng có lao lực nhiều quá đấy thời gian đầu em nên nghỉ ngơi nhiều vào.

Bạch Yên vẫn chưa hết lo lắng, cô xoa nhẹ lên chiếc bụng của mình nó cũng được coi như là minh chứng cho tình yêu của cô và Lập Tân, nếu đứa bé có mệnh hệ gì chắc cô ân hận cả đời. Dĩ Khiêm nhìn sắc mặt trắng bệch của Bạch Yên có chút đau lòng, anh sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa rồi. Dĩ Khiêm khẽ an ủi Bạch Yên, nhẹ nhàng ân cần đỡ lấy người Bạch Yên dường như không thể đứng vững, cất giọng nói trầm ấm.
Dĩ Khiêm: Anh đưa em đi bệnh viện.

Tại khoa sản phụ, sau khi khám tổng quát, người bác sĩ nghiêm nghị có chút chất vấn nói.

- Cô đã mang thai hơn được một tháng, sao cô không chịu để ý đến sức khỏe mình vậy. May mà chưa ảnh hưởng nhiều đến thai nhi.

Bạch Yên thở phào nhẹ nhõm, đúng là tâm trạng của cô mấy ngày nay không vui chút nào, vừa nghĩ đến cô lại thấy nhớ Lập Tân, đột nhiên cô rớt nước mắt nhớ lại giọng điệu của hai người họ trao lời mật ngọt trái tim cô nhói lên. Chưa bao giờ cô cảm thấy đau đến như vậy, dù chia tay nhưng tình cảm của cô đối với anh không bị phai nhòa thế mà vừa chia tay anh đã tìm người con gái khác " đây mới là con người thật sự của anh sao?".

Dĩ Khiêm nhìn thấy cô ủ rũ liền đến bắt chuyện.

Dĩ Khiêm: Chuyện cái thai em không tính nói cho anh ta biết sao?

Cô cũng đã suy nghĩ đến chuyện có nên nói cho anh ấy biết hay không, đứa bé cũng cần tình yêu thương của ba. Bạch Yên nhẹ nhàng trả lời.

Bạch Yên: Chuyện này em sẽ nói với anh ấy sau. Giờ em muốn đi nghỉ ngơi.

----------------

Cũng đã một tuần trôi qua, Lập Tân chỉ biết vùi đầu vào công việc tối đến lại say xỉn. Anh luôn cảm thấy sự mất mát đến tột cùng, càng nghĩ đến cô anh càng vùi đầu vào công việc. Dù vậy, anh vẫn tìm cô khắp mọi thành phố nhưng đến cả cái tin tốt anh vẫn chưa nhận được. Lập Tân nhìn ảnh cô trên màn hình vi tính đưa ngón tay thon dài chạm vào khuôn mặt mỉm cười tươi rói, giọng nói có chút mệt mỏi và lạnh như băng.

Lập Tân: Em thật sự muốn trốn anh cả đời ư?

Đàm Húc gõ khẽ cửa, Lập Tân vội đứng dậy bước nhanh đến phía cửa vừa nhìn thấy Đàm Húc anh có chút hy vọng lóe lên, vội vàng nói.

Lập Tân: Có tin của Bạch Yên rồi sao?

Đàm Húc cúi đầu mặt trầm ngâm, giọng nói có chút e dè.

Đàm Húc: Không ạ, là phu nhân muốn gặp ông chủ.

Sự hụt hẫng tiếc nuối hiện rõ trên khuôn mặt của Lập Tân, sắc mặt anh cau lại giọng nói cất lên một cách lạnh lùng.

Lập Tân: Không gặp.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv