Úc Hoàn vừa mới gội đầu xong, lúc đi ra thì thấy Nguyễn Thu Bình mặt đầy phấn khởi nhìn mình. Bị nhìn như vậy, nó có hơi ngượng ngùng, đành trừng mắt rồi hỏi:
"Anh sao vậy?"
Nguyễn Thu Bình cực kỳ vui vẻ, xoa xoa mặt nó: "Trông xinh trai quá cơ!"
Khiến con gái cô đầu bếp yêu thích thực sự là một việc quá dễ dàng!
Úc Hoàn bé con nghe thấy anh nói vậy, hai tai lặng lẽ đỏ lên.
"Cô giúp việc gội đầu cho nhóc xong mà không sấy tóc à?" - Nguyễn Thu Bình hỏi.
"Em tự gội." - Úc Hoàn nói.
Nguyễn Thu Bình hơi ngạc nhiên, sau đó nói: "Thế để anh sấy cho, không dễ bị ốm lắm."
Tiện tay làm luôn một kiểu tóc mốt mốt đẹp trai để Úc Hoàn hấp dẫn con gái nhà người ta.
Nguyễn Thu Bình chưa dùng máy sấy tóc của người phàm bao giờ, nhưng trên Thiên Đình rất chuộng kiểu tóc do Phong Thần điều khiển gió để tạo ra. Cho nên trong một khoảng thời gian, việc "Đi làm tóc ở chỗ Phong Thần" trở nên rất thịnh hành, dường như ai cũng đã từng làm rồi.
Mặc dù Nguyễn Thu Bình chưa làm kiểu tóc đó bao giờ, nhưng anh đứng ở xa cũng nhìn thấy mấy trăm lần, nên ít nhiều cũng học được một chút kỹ thuật tạo kiểu.
Lúc sấy tóc, Nguyễn Thu Bình thấy nhìn Úc Hoàn từ đằng sau cũng thấy đáng yêu, tóc mềm mượt, hai tai cũng mềm mềm, giữa vành tai trái còn có một nốt ruồi nho nhỏ màu nâu. Anh không nhịn được mà sờ nhẹ vào chỗ đó.
Cả người Úc Hoàn hơi co rúm lại. Nó quay đầu nhìn Nguyễn Thu Bình rồi nói nhỏ: "Nhột."
Bị sờ lỗ tai sẽ thấy nhột à? Thần kỳ nhỉ, chẳng lẽ đây lại là vị trí dễ bị nhột của nhiều người trong truyền thuyết?
Nguyễn Thu Bình mở to mắt nhìn, lại sờ tai Úc Hoàn lần nữa.
Úc Hoàn giật mình một cái, sau đó nó giơ hai tay lên che tai mình lại rồi quay đầu nhìn Nguyễn Thu Bình, hai má thằng bé đã phồng hết cả lên vì giận. Nó hậm hực nói: "Em bảo rồi mà, sờ vào đấy em bị nhột, sao anh vẫn sờ vậy?"
"Ờ được rồi, anh không sờ không sờ..." - Nguyễn Thu Bình vội giơ hai tay lên hứa.
Lúc này Úc Hoàn mới quay đầu lại để anh tiếp tục sấy tóc cho. Nhưng ngay giây tiếp theo, Nguyễn Thu Bình lại nhanh tay sờ vào tai phải của cậu nhóc.
Úc Hoàn cáu không chịu được. Nó bất thình lình đứng bật dậy, dùng tay cù loạn lên người Nguyễn Thu Bình, cũng muốn tìm được điểm nhột của anh.
Cậu nhóc bắt chước Nguyễn Thu Bình sờ tai anh, anh mặc kệ cho nó sờ. Úc Hoàn lại cù nách anh, vẻ mặt của anh vẫn không hề thay đổi.
Úc Hoàn: "......"
Nguyễn Thu Bình ngáp: "Có vẻ như người anh không có điểm nhột đâu."
Úc Hoàn vẫn không chịu thua. Cậu nhóc đột nhiên dùng hai tay cù lét hai bên eo của Nguyễn Thu Bình, anh lập tức bật cả người dậy như chim sợ cành cong, ánh mắt đầy vẻ thảng thốt như thể đây là lần đầu tiên anh trải nghiệm cảm giác này.
Tìm được rồi!
Úc Hoàn vừa cười vừa nhào lên, liên tục cù lét eo Nguyễn Thu Bình. Anh không còn hơi sức đâu mà phản kháng, chỉ biết cười đến mức cả người cuộn tròn lại.
"Đừng cù đừng cù.... Hahahahaha... Anh sai rồi anh sai rồi, anh không nên sờ tai nhóc... Hahahahaha..."
"Anh còn dám không... Dám sờ tai em nữa không!"
"Hahahaha... Không dám... Anh không dám. Cậu chủ tha cho anh đi hahahaha..."
Cô đầu bếp đúng lúc đi tới. Bà đứng bên cạnh cánh cửa đang được mở lớn, nhìn hai người đang lăn lộn chơi đùa cười hì hì ha ha, ánh mắt hiện vẻ hơi ngạc nhiên. Nhưng nét mặt ấy nhanh chóng vụt tắt, bà gõ cửa một lần, nhẹ nhàng lên tiếng:
"Cậu chủ, cơm tối đã nấu xong, cậu đợi một chút, sau khi sắp đồ ăn xong thì có thể dùng bữa."
......
Sấy tóc cho Úc Hoàn rồi lựa quần áo xong xuôi, Nguyễn Thu Bình hài lòng không chịu được. Anh cảm thấy chỉ cần bé gái con cô đầu bếp kia không phải người mù thì chắc chắn sẽ phát hiện ra cậu chủ nhỏ nhà mình hôm nay đẹp trai kinh thiên động địa, đẹp trai quỷ thần khiếp sợ.
Nguyễn Thu Bình làm cho Úc Hoàn kiểu tóc cực mốt mang tên "Xông thẳng lên trời", mặc cho cậu nhóc bộ vest trẻ con màu cam đẹp ngút ngàn, sau đó chậm rãi xuống tầng.
"Hahahahaha... Úc Hoàn, trông cậu như con gà trống màu cam to đùng ý!" - Con gái cô đầu bếp chỉ tay vào Úc Hoàn, sau đó cười một cách rất suồng sã.
Nguyễn Thu Bình: "......"
Úc Hoàn: "......"
"Thanh Thanh! Sao lại nói thế? Mau xin lỗi cậu chủ nhanh." - Cô đầu bếp vội vàng ấn đầu con gái mình xuống để cô bé chào Úc Hoàn, sau đó nói - "Cậu chủ, Thanh Thanh có hơi không hiểu lễ nghĩa, thật sự xin lỗi cậu..."
"Blè blè blè..." - Thanh Thanh lè lưỡi với Úc Hoàn, còn làm mặt quỷ với cậu nhóc.
Nguyễn Thu Bình: Sao lại thành gà trống? Đây là kiểu tóc thịnh hành gần 20 năm trên Thiên Đình, làm sao mà giống gà trống được?!! Với cả! Tính cách của "thanh mai" này hơi hơi không đúng nhé, cô bé này cứ ngang ngược thế nào ấy nhỉ?!
Ôi, đường tình của Úc Hoàn, khó quá! Khó quá!
"Để lại chút thức ăn cho cô bé đang ngủ trên tầng." - Úc Hoàn nói với cô đầu bếp.
"Vậy tôi sẽ nấu cho cô bé một bát cháo dinh dưỡng."
Úc Hoàn gật đầu, từ đầu đến cuối không nhìn Thanh Thanh lấy một lần.
Lúc ăn cơm, Nguyễn Thu Bình mới phát hiện ra trong phòng ăn có hai cái bàn, một cái lớn và một cái nhỏ. Úc Hoàn và Nguyễn Thu Bình ngồi ở bàn lớn ăn cơm, còn người giúp việc, bảo vệ, đầu bếp và con gái đều ngồi ở chiếc bàn nhỏ còn lại.
Một bên náo nhiệt, một bên vắng ngắt.
"Hóa ra nhà nhóc ăn cơm như này à?" - Nguyễn Thu Bình hỏi nhỏ.
"Như này rất ổn." - Úc Hoàn nói - "Em thích ăn một mình."
Nguyễn Thu Bình mở to mắt nhìn, cố tình giở trò: "Hóa ra nhóc thích ăn cơm một mình, thế giờ anh với mọi..."
"Bộp."
Úc Hoàn bắt lấy cổ tay của Nguyễn Thu Bình, khuôn mặt hiện ra vẻ hơi khẩn trương.
"Đùa nhóc thôi." - Nguyễn Thu Bình cười - "Sau này muốn cái gì có thể nói ra. Nếu nhóc không muốn ăn cơm một mình thì mời mọi người trong nhà ngồi vào bàn này ăn cũng được."
"Nhưng em không thích ăn cơm cùng bọn họ thật." - Úc Hoàn ngừng lại một chút, sau đó nhíu mày - "Triệu Thanh Thanh rất ồn ào."
Nó vừa dứt lời, Triệu Thanh Thanh đã bê bát cơm của mình chạy đến. Cô bé tự nhiên ngồi vào chỗ đối diện Úc Hoàn, mặt đầy tò mò: "Úc Hoàn, cậu vừa nhắc đến một cô bé đang ngủ, đó là ai vậy?"
"Triệu..."
Úc Hoàn đang mở miệng định gọi cô đầu bếp dắt Triệu Thanh Thanh đi, nhưng lại bị Nguyễn Thu Bình dùng tay bịt miệng: "Ăn cơm cùng nhau có sao đâu, càng vui."
Sao anh có thể để Úc Hoàn đuổi Thanh Thanh đi được, đây chính là cơ hội cực tốt để bồi dưỡng tình cảm.
"Vì sao cậu không trả lời tớ vậy Úc Hoàn, cô bé kia là ai thế? Từ trước đến giờ tớ không biết là cậu lại có bạn bè khác ngoại trừ tớ đấy."
"Cậu cũng không phải bạn tôi." - Úc Hoàn nói.
"Phải."
"Không phải."
"Tớ phải tớ phải tớ phải tớ phải! Trừ tớ ra, cậu còn quen bạn khác ư?"
"Đấy là em gái anh." - Nguyễn Thu Bình vội vàng trả lời, cắt đứt trận cãi cọ này.
"Vậy bạn ấy ngủ ở đâu ạ? Đừng nói là ngủ trên giường Úc Hoàn đấy chứ?" - Triệu Thanh Thanh trợn tròn hai mắt.
Nguyễn Thu Bình thích thú hỏi: "Tại sao lại không thể ngủ trên giường Úc Hoàn?"
"Tất nhiên không thể!" - Triệu Thanh Thanh nhíu mày, thở phì phò - "Giường của Úc Hoàn... để cho Úc Hoàn ngủ, không phải để cho bạn gái khác ngủ."
"Úc Hoàn!" - Triệu Thanh Thanh đá chân Úc Hoàn vài cái - "Úc Hoàn, cậu nhớ chưa? Cậu không thể để cho người khác ngủ trên giường cậu... Ừm... Tớ thì được, nhưng người khác thì không."
Nguyễn Thu Bình nhíu mày.
Uây! Có triển vọng phết! Cô bé này, ngang ngược thật, nhưng mà rõ ràng cũng có ý với Úc Hoàn!
Anh lại nhìn sang bên Úc Hoàn.
Nguyễn Thu Bình đặt đũa xuống, trong lòng bừng bừng hứng thú ngồi xem cảnh tượng y chang phim thần tượng của bọn con nít.
"Cậu cũng không được." - Úc Hoàn lạnh lùng trả lời.
Hừm... Đằng gái khá nhiệt tình, nhưng đằng trai vẫn đang trong giai đoạn chống cự.
Nhưng không sao.
Nữ theo đuổi nam dễ hơn nam theo đuổi nữ, nam có chính trực đến mấy cũng sợ sự dây dưa của nữ.
Nguyễn Thu Bình nghiêm túc đánh giá.
Triệu Thanh Thanh bĩu môi, dường như đã quen với vẻ lạnh lùng của Úc Hoàn, không hề bị tổn thương chút nào. Cô bé nhảy xuống đất, cầm một quyển sổ rồi lại quay lại bàn lớn: "Úc Hoàn, đây là bài tập mà gia sư giao, cậu làm xong rồi đúng không. Nhưng tớ không biết làm, cậu có thể xem giúp tớ được không?"
"Bài tập của tôi khác cậu." - Úc Hoàn nói.
Triệu Thanh Thanh: "Tớ biết, nhưng cậu chắc chắn sẽ làm hộ tớ mà. Là chỗ này... cái phép trừ này nè. Tớ dốt lắm, không tính được, cậu dạy cho tớ đi..."
Úc Hoàn đặt đũa xuống, nói với cô bé: "Tôi có cách để cậu thông minh hơn đấy."
"Cách gì thế?" - Triệu Thanh Thanh chớp mắt, mặt đầy mong đợi.
Úc Hoàn nghiêm túc nói: "Cậu đi ra góc tường chồng chuối đi, máu trong cơ thể sẽ chảy hết về não. Như vậy sẽ thông minh hơn đó. Nhưng cậu không được nói chuyện, vì mở miệng thì thông minh sẽ bay hết ra ngoài."
"Oa!" - Khuôn mặt Triệu Thanh Thanh đầy vẻ kinh ngạc - "Đứng bao lâu thì thông minh được vậy?"
"Càng lâu càng thông minh."
"Thế ngày nào tớ cũng chồng chuối, vậy là có thể thông minh hơn, sau đó có thể học cùng kiến thức với cậu và làm bài tập rồi!"
Triệu Thanh Thanh vừa nói xong, vô cùng vui vẻ mà tung tăng chạy ra góc tường chồng cây chuối.
Nguyễn Thu Bình: "......"
Hóa ra không phải vấn đề của mình, mà là thằng nhóc này thích hù dọa người ta thật.
Nhưng mà... Mọi chuyện trở thành như này cũng không tệ lắm.
Mặc dù trước mắt, Triệu Thanh Thanh vẫn là một cô bé hấp tấp, nhưng hai đứa trẻ này vẫn ngây thơ lắm, lâu ngày ở chung ắt sinh tình thôi. Chắc chắn sẽ có một ngày Úc Hoàn sẽ phát hiện ra, trong cuộc sống của mình lúc nào cũng có dấu vết của Triệu Thanh Thanh.
Tuy ngoài miệng thì nói không để ý, nhưng nếu Triệu Thanh Thanh rời đi một ngày, hắn sẽ cảm thấy lòng mình trống rỗng.
Nhưng Triệu Thanh Thanh bấy giờ đã mệt mỏi, muốn từ bỏ mọi thứ.
Triệu Thanh Thanh: "Tôi mệt lắm rồi, trái tim cũng đau đớn vô cùng. Úc Hoàn, tôi từ bỏ anh, tôi không thích ai nữa."
Úc Hoàn: "Quay lại đây! Anh không đồng ý, ai cho phép em rời bỏ anh?!"
Tiếp theo chính là motif truy thê hỏa táng tràng vô cùng phổ biến...
Đương lúc Nguyễn Thu Bình còn đang chìm đắm trong tương lai mà anh tưởng tượng ra, anh chợt nghe thấy Úc Hoàn rút điện thoại ra rồi bắt đầu gọi cho ai đó:
"Chú Trương, cháu muốn đổi đầu bếp. Không, dì Triệu nấu ăn rất ngon, nhưng cháu ghét con gái dì ấy."
Nguyễn Thu Bình sửng sốt.
CP thanh mai trúc mã của mình... BE rồi.
"Vì... Vì sao?" - Nguyễn Thu Bình run rẩy hỏi.
Úc Hoàn cúp điện thoại, nhíu mày rồi nói:
"Cậu ta nói tạo hình mà anh làm cho em giống con gà trống màu cam."