So với câu nói kinh ngạc “Là anh” của Trương Diệc Chu, câu trả lời của Cố Chi tương đối vô tình.
“Xin lỗi, cậu là?”.
Anh nói rất khách khí nhưng cho dù là ánh mắt hay tư thế, không thể nào dính nổi với hai chữ “khách khí”.
Thư Tình từ phía sau lưng anh lúng túng ngoái đầu ra, “Cái đó ——”.
Anh cực kỳ thong dong bình tĩnh nhấn cái đầu trở về, “Có người bắt nạt em? Không sao, anh bắt nạt lại giúp em”.
Giọng nói dịu dàng, trên mặt vui vẻ nhưng rõ ràng trong ánh mắt mang theo tức giận, Thư Tình lặng lẽ rụt đầu về, nhỏ giọng nói thầm: “Không ai bắt nạt em cả, chỉ giúp em mang điện thoại di động đến mà thôi....”.
“Đầu năm nay đưa cái điện thoại di động mà cũng muốn lấy thân báo đáp, ôm nhau thâm tình rồi hả?”.
“... ......”.
Trương Diệc Chu có ngốc mấy đi nữa cũng nhìn ra quan hệ của hai người thế nào, huống chi cậu ta không hề ngốc, lqd sắc mặt cậu ta khó coi nhìn Thư Tình: “Tớ nhớ lần trước cậu nói anh ta là thầy giáo của cậu”.
Thư Tình lúng túng gật đầu.
Trương Diệc Chu yên lặng nhìn Cố Chi kéo tay Thư Tình, mãi sau mới nói: “Dì Thư biết không?”.
Trong lòng Thư Tình như có gì đó rơi xuống, “Cậu đừng nói cho mẹ tôi, chuyện này tôi sẽ tự nói với bà”.
Trương Diệc Chu nhìn bộ dạng cô vừa vội vừa nghiêm túc, trong lòng giống như bị người đâm một đao, không nhịn được nói thẳng, “Cậu nghĩ rõ chưa? Anh ta là thầy giáo của cậu, cao cao tại thượng, được nhiều người ngưỡng mộ, cậu mê luyến nhất thời cũng bình thường nhưng anh ta có quan hệ với học sinh, rõ ràng là đạo làm thầy có vấn đề! Cậu cũng không còn nhỏ, rõ ràng xã hội này có rất nhiều người giả nhân giả nghĩa, đừng đâm đầu vào bẫy của người khác, đến lúc đó hối hận không kịp!”.
Cố Chi nhàn nhạt nói: “Tôi rất vui vì cậu suy nghĩ giúp cô ấy như vậy nhưng mà xin lỗi, cậu lo lắng quá rồi. Nếu nói đến đạo làm thầy chỉ là một thứ để áp chế tình cảm của mình, may cho tôi bởi vì tôi đã sớm không còn bất kỳ đạo làm thầy làm rồi”.
Anh dùng ánh mắt không quan tâm nhìn Trương Diệc Chu, giọng nói rõ ràng bình tĩnh: “Cậu nói đúng, Thư Tình không nhỏ, hiểu được phải chịu trách nhiệm vì lựa chọn của mình, mà trong mắt tôi, ưu điểm lớn lqd nhất của cô ấy tại thời điểm này là giỏi lựa chọn. Bẫy rập cũng được, giả nhân giả nghĩa cũng được, đều là lựa chọn của cô ấy, không quan hệ gì với cậu”.
Anh kéo tay Thư Tình, đi thẳng về phía chiếc Volvo ngoài cổng bệnh viện.
Trương Diệc Chu yên lặng đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng bọn họ, đột nhiên cảm thấy mình vừa buồn cười vừa đáng thương.
Con người quả nhiên không thể phạm sai lầm. Cậu vẫn nghĩ rằng lúc đầu phạm lỗi chỉ đơn giản bỏ lỡ cô mấy năm nhưng hôm nay xem ra, bỏ qua mấy năm không khác so với bỏ qua cả đời.
Quan trọng là cậu đã bỏ lỡ khi cô động lòng.
Gò má Cố Chi cứng ngắc, hai tay nắm ddlqd chặt trên tay lái, giống như đang nghiêm túc lái xe.
Thư Tình len lén liếc anh, nịnh hót móc máy mới ra cho anh nhìn, “Mẹ mới mua cho em”.
Ánh mắt Cố Chi nhìn thẳng, tiếp tục lái xe.
“Xét thấy lão đại anh từ xa chạy tới, em rất có lương tâm định mời anh một bữa ăn ngon, không ăn lẩu nữa”. Cô tiếp tục nịnh hót.
Cố Chi mở miệng nói, “Cái vừa rồi là lễ vật phụ thêm sao?”.
“.... Cái đó là nhân tố bên ngoài, không phải chủ quan có thể khống chế, cho nên anh không thể trách lên đầu em”.
“Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương đãi, miệng lưỡi nhanh nhẹn lên nhỉ”.
“Không phải do thầy có cách dạy sao, lqd danh sư xuất cao đồ”.
Cố Chi đạp thắng xe, dừng xe bên cạnh đê, quay đầu lại nhìn cô, “Thư Tình, đừng nói với anh về cậu ta. Một lát lại xuất hiện Tống Dư, lát sau lại tới tình nhân cũ, mà anh....”. Cố Chi dừng một chút, khóe miệng khẽ nhếch, yên lặng nhìn cô, “Em định để anh làm thầy Cố bao lâu? Hay vẫn mai danh ẩn tích làm tình nhân dưới đất của em?”.
Thư Tình hoảng hốt, cãi lại: “Nhưng bây giờ em còn chưa tốt nghiệp, chuyện này nói ra có ảnh hưởng tới cả hai chúng ta. Chúng ta không thể chiêu cáo thiên hạ là thầy trò yêu nhau chứ? Xã hội bây giờ đã mở, lqd không sai nhưng quan niệm của mọi người làm sao có thể lập tức thay đổi? Mấy ngày trước em xem báo, mới ra quy định không cho phép xuất bản tiểu thuyết tình yêu thầy trò, cho nên ——”.
“Cho nên ngay cả bạn tốt nhất của em cũng gạt, người nhà thân nhất của em cũng không thể tiết lộ?”. Cố Chi bổ sung giúp cô, bên trong xe lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Sắc mặt Thư Tình khó coi, Cố Chi nhàn nhạt nhìn cảnh đêm phía trước, “Hay là nói, thật ra em vẫn không tin anh, cảm thấy đoạn tình cảm này sẽ không lâu dài, thay vì nói ra khiến người ta chế giễu, không bằng giấu trong bụng, như vậy sau này cho dù có chia tay, ít nhất không ai có thể bóc vết sẹo của em?”.
Thành phố Z không bằng thành phố A, không phải là tỉnh lị, đường không rộng như thành phố A, cũng không được thẳng tắp, từ trong xe nhìn ra giống như vô vàn đèn biển. Nhưng mà xe cũng không nhiều như thành phố A, chắn xe như vậy.
Xe hơi dừng lại bên cạnh đê, đúng là con đê ngày trước Trương Diệc Chu nhảy xuống nhặt túi văn phòng phẩm giúp cô.
Thư Tình chợt không nói ra lời, bởi vì cô phát hiện Cố Chi nói hoàn toàn chính xác, một câu đã vạch trần chuyện cô đã trốn tránh bấy lâu.
Nếu như bình thường, cô đều vui mừng vì mỗi thời mỗi khắc gặp được Cố Chi, nhưng trong tình yêu luôn có phần lo được lo mất, cô cũng có tư ti và lo lắng của riêng mình, mặc dù cho tới nay luôn núp tốt sau lạc quan và dũng cảm.
Cô nhìn Trương Diệc Chu, sự việc sau đó chứng minh cô chưa đủ tốt, nếu không Trương Diệc Chu cũng sẽ không đâm cô một đao trong lúc cô tuyệt vọng như vậy, kết thúc tình yêu ban đầu một cách đáng buồn lại buồn cười.
Mà nay cô gặp được Cố Chi còn tốt hơn, cho dù cô suy nghĩ sâu xa quá nhưng cũng tự dưng sinh ra một cảm giác bánh từ trên trời rơi xuống. Bởi vì cô không biết khi nào cái bánh sẽ chạy mất, có phải sẽ giống như Trương Diệc Chu, chẳng qua là khách qua đường vội vã.
Cô dùng lời thề tự nói với mình, không công bố quan hệ hai người là tốt, nhưng Tần Khả Vi thì sao? Dư Trì Sâm thì sao? Bọn họ tuyệt đối không phải người phản bội cô hơn nữa nhất định sẽ hiểu cô, ủng hộ cô, vậy mà cô vẫn giấu diếm họ.
Bởi vì Cố Chi nói đúng, cô luôn luôn lo lắng việc vui trời cho này sẽ bỗng nhiên biến mất không thấy gì nữa, vì duy trì tự ái của cô, cô lựa chọn không nói cho bất kỳ ai.
Mà thông minh nhạy cảm như Cố Chi sao lại không phát hiện điều này? Có lẽ anh đã phát hiện ra từ lâu, dùng thời gian lâu như vậy để chứng mình sự nghiêm túc và kiên trì của anh mà nay đã tới lúc ngả bài.
Thư Tình nhìn gương mặt bình tĩnh của anh, chợt không biết nói gì.
Cô đã ở với anh lâu như vậy, làm sao không hiểu thói quen dấu tâm tình dưới vẻ ngoài bình tĩnh, mà bàn tay anh để trên tay lái hơi gập lại, các đốt ngón tay tiết lộ ra tâm tình của anh.
Ngón tay thon dài đẹp mắt trắng bệch, vẻ mặt cũng trầm mặc.
“Em....”. Cô khó khăn mở miệng, cuối cùng bấm số điện thoại của Tần Khả Vi, bên trong xe vang lên rõ ràng tiếng đối phương, cô dường như lấy hết dũng khí, mở miệng nói, “Tớ có việc muốn nói cho cậu biết”.
Giọng nói Tần Khả Vi rất vui vẻ, “Nói đi, có chuyện gì?”.
“Thật ra tớ với ——”.
Cô mới nói được một nửa, Cố Chi chợt đưa tay đoạt lấy điện thoại di động của cô, cúp không hề do dự.
Ánh mắt anh sáng quắc nhìn cô, “Thư Tình, em thật sự cho rằng anh đang truy cứu việc công khai quan hệ sao?”.
“Nếu như anh muốn, em sẽ nói cho những người em tin tưởng, như vậy cũng không được sao?”. Cô cũng không biết tại sao giọng mình lại to lên, tâm tình kích động hầm hừ với anh.
Sắc mặt Cố Chi đâu có thể dùng ba từ “khó coi” để hình dung? Anh lại cúp điện thoại mà Tần Khả Vi gọi lại, chợt kéo Thư Tình vào trong ngực, chặn đôi môi cô.
Theo tính chính xác của bác sĩ ngoại khoa, anh hôn không hề lưu tình, gần như chặn tất cả nguồn gốc không khí của cô, công chiếm hoàn toàn triệt để, thế tới hung hãn.
Cánh tay anh siết chặt hông cô, nhiệt độ nóng bỏng dán lên da thịt cô.
Không khí nóng ran của mùa hè bị điều hòa trong xe ép xuống nhưng trong chốc lát lại bị một tâm tình nóng ran đánh vào đáy lòng anh, thậm chí anh có phần mất khống chế mà trước nay chưa từng khiến đầu óc cô choáng váng, mặt đỏ hồng, cách lớp quần áo mỏng không thể ngăn cản da thịt kề nhau. Trong nụ hôn, cơ thể hai người cũng dính sát vào nhau.
Thư Tình cảm giác cả người mình nhũn ra, không có sức lực, được anh ôm chặt trong ngực, hô hấp rối loạn, không cách nào khống chế.
Mà dần dần, cánh tay ở ngang hông cô chui vào trong quần áo, dùng điệu bộ khiến người ta run rẩy xoa phần lưng của cô, bàn tay nóng bỏng từ từ di chuyển trên da cô, mang theo cảm xúc nóng nảy theo tốc độ.
Thư Tình đã không thể suy nghĩ, mà người đàn ông trước mặt cô cũng vậy, đôi mắt sâu thẳm, trong đó dường như có phần gì đó không khống chế được mà đổ xuống.
Dường như anh tốt trời sinh trong phương diện này, anh dễ dàng mở nội y của cô, “cạch” một tiếng rất nhỏ, áo nhỏ trước ngực cô buông lỏng.
Sau một khắc, ngón tay thon dài của anh vòng qua trước ngực cô, nhẹ nhàng ôm trọn trên đường cong thiếu nữ, nhiệt độ nóng bỏng như muốn thiêu đốt cô, khiến cả người cô run rẩy.
Trong lòng bàn tay là cảm xúc trơn mềm, trên đỉnh còn có cảm giác non mịn như nụ hoa nho nhỏ bắt đầu nở.
Thư Tình vịn cổ anh, run rẩy ngẩng đầu lên, bất lực gọi một tiếng, “Thầy Cố....”.
Chính tiếng gọi này khiến người mất lý trí tỉnh lại trong nháy mắt, Cố Chi chấn động toàn thân, đột nhiên ý thức được mình đang làm gì, dừng lại một chút, dứt người ra xa.
Bóng đêm hoàn toàn trùm xuống, trên đê không có người nào, xe hơi dừng sau một cây ngô đồng lớn, càng không có người nào nhìn thấy cảnh tượng trong xe.
Cố Chi nhìn vào bóng đêm trước mắt, dùng giọng nói khàn khàn, “Anh chờ em ở ngoài xe”.
Không đợi cô có phản ứng, anh đã mở cửa xe ra, bước chân đi ra ngoài.
Thư Tình cũng tỉnh táo lại từ sau cơn ý loạn tình mê, luống cuống tay chân cài lại nút áo lót, phải tốn mấy phút mới có dũng khí mở cửa đi xuống.
Cố Chi đứng trên hàng rào đê trước mặt, nhìn đám cò trắng quanh quẩn trên sông, trầm mặc không nói gì.
Thư Tình đến bên cạnh anh, trên mặt đỏ như muốn nhỏ máu.
Vẻ mặt anh vẫn bình thản tỉnh táo trước sau như một, nhưng bộ dạng cô độc, chân mày hơi nhíu khiến cô nhìn rõ anh, anh rất nóng nảy, thậm chí có phần không biết làm gì.
“Cố Chi....”. Cô mở miệng gọi tên anh, nhẹ nhàng mềm mại, mang chút lúng túng kinh hoàng.
“Xin lỗi”. Anh cắt đứt câu nói của cô, quay đầu lại nhìn cô, dừng một chút rồi nói, “Tình khó kiềm nén, nhất thời mất khống chế”.
Chỉ tám chữ thành công khiến thân thể Thư Tình chấn động, màu đỏ trên mặt lại xuất hiện trạng thái tăng lên.
Mà cũng vào lúc này, Cố Chi nói tiếp: “Anh vẫn thường bình tĩnh phân tích nhiều chuyện, sau đó nắm toàn cục trong tay. Bởi vì mấy năm học y thì đó là năng lực có sẵn của bác sĩ, cho dù trên bàn mổ gặp phải tình huống nguy hiểm cỡ nào đều phải suy nghĩ nhanh nhất phương án giải quyết”.
“Sự do dự và hoài nghi của em như một khối u ác tính với anh, giống như một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ bộc phát. Anh tuân theo phân tích án lệ, hy vọng cho em thời gian sẽ bỏ qua nghi ngờ, không hề giấu diếm mà tin tưởng anh nhưng lại không như anh mong muốn, trong việc này anh không thể nào tỉnh táo thong dong, ngược lại chỉ có thể nhìn cái trước mắt”.
Có mấy con cò trắng trên sông bắt được cá, vỗ cánh bay lên, màu trắng có vẻ bắt mắt mà rực rỡ trong bóng đêm.
Đúng lúc đó, toàn bộ đèn đường kiểu Âu trên đê đồng loạt sáng lên, ánh sáng chiếu lên mặt đất tạo thành hai bóng cao thấp, do góc độ nên hai bóng dựa sát vào nhau rất gần rất gần, gần như không có khe hở.
Thư Tình ngẩng đầu nhìn anh, đầu óc trống rỗng.
Cố Chi nói: “Có lẽ chuyện tình cảm không giống với giải phẫu, bởi vì không có tiền lệ nào mà theo, mà anh không có bất kỳ kinh nghiệm nào, chỉ làm việc theo cảm giác”.
Anh đưa tay kéo cô vào trong ngực, lần này, cái bóng dưới đất kề nhau thật chặt.
“Có lòng tin với anh thật sự rất khó sao? Hay nói, anh là người đàn ông cho em cảm giác không an toàn?”.
“Không phải như thế...”. Thư Tình ngập ngừng, giọng nói cực nhỏ lại lo sợ không yên, “Không phải trách nhiệm của anh, là em có cảm giác không an toàn, không tin vào mình, cảm giác cách xa với anh, rất nhiều chuyện không thực”.
Mà cho dù bị anh cảm động tận đáy lòng nhưng vẫn sợ điều chân thực đó sẽ chạy đi.
Kinh nghiệm của cô khiến cô nhạy cảm và đa nghi, cha phản bội và Trương Diệc Chu ruồng bỏ tạo thành những ảnh hưởng nhất định đến cô. Cho dù trước nay không tỉnh táo thì hôm nay cũng phát hiện.
Tại sao Cố Chi lại không nghĩ đến điều này?
Cánh tay anh ôm chặt lấy cô một chút, “Như vậy có gần thêm một chút không?”.
“Không đủ....”.
“Thế này thì sao?”. Môi anh hôn lên trán cô.
“Không đủ...”. Cô vẫn thấp giọng than.
Người đàn ông trước mặt dừng một chút, cười như không cười nhìn cô, “Phải gần bao nhiêu mới có cảm giác an toàn? Thư Tình, đừng để anh cảm thấy em đang ám chỉ anh làm những chuyện thành thục hơn?”.
Chuyện.... thành thục hơn....
Mặt Thư Tình lại đỏ, nghĩ đến một màn trong xe, chôn đầu trong ngực anh, thở dài, “Cho em thêm một thời gian nữa được không?”.
“... ... Em định chuẩn bị tâm lý thật tốt để anh dũng hiến thân?”.
“!!!”. Cô giận dữ ngẩng đầu, “Là chuẩn bị tâm lý thật tốt, có lòng tin với chuyện của chúng ta!”.