Hôm sau, vì nàng bị thương nên bị Thiên Bảo bắt phải ở yên trong phòng, tuy được nghỉ hẳn một buổi thượng triều nhưng lại buồn chán không sao tả hết.
Tối đó, nàng lại ra bờ hồ, ngẩng đầu nhìn trăng, không biết từ khi nào việc đi dạo đến đây đã trở thành một thói quen khó bỏ. Hít vào một hơi khí lạnh, tâm trạng như nhẹ hơn, nàng đưa tay ra, lập tức một tiếng rít xé gió vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, một đạo bạch quang bay đến, hiện hữu trên bàn tay ngọc là một thanh kiếm sắc lạnh. Hàn khí trên kiếm từ từ tỏa ra lao phủ lấy nàng. Chân mày liễu khẽ nhếch, thân ảnh lay động dưới ánh trăng, uyển chuyển nhẹ nhàng, lướt trên mặt hồ khẽ khuấy động không gian tĩnh lặng, từng giọt nước lăn tăn bắn lên đùa nghịch vương trên mái tóc mềm, vương cả lên đôi gò má đã lớt phớt hồng.
Bóng dáng một người một kiếm cô độc dưới trăng, mờ mờ ảo ảo, huyễn huyễn thực thực, bạch y bay phấp phới tựa hữu tình lại tựa vô tình, đích thị là Huyễn họa vô tâm chân pháp. Khi chân nàng chạm đất, giọt mồ hôi đã lấm tấm trên trán. Bỗng trước mặt xuất hiện một một dáng vẻ quen thuộc.
Hắn đứng đó nhìn nàng đã khá lâu, mà dù có nhìn đi nhìn lại bao nhiêu đi chăng nữa, vẫn cảm thấy mỗi lần nàng luyện bộ pháp này, giống như một tiên nữ đang kiếm vũ dưới trăng vậy!
Nàng nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng, rồi hắn tiến đến gần, thanh nhã đưa tay, những đốm sáng trắng li ti bất ngờ xuất hiện rồi tụ lại thành một thanh kiếm, tựa như trong suốt lại không phải trong suốt, tưởng là đá lại không phải đá. Nàng tròn mắt hỏi:
-Là Hàn Băng kiếm ạ?
Hắn không trả lời, chỉ nhẹ gật đầu, nàng lại tiếp tục thán phục nhìn thanh kiếm trên tay hắn. Nàng đã từng đọc qua trong sách, kiếm này là bảo vật từ thời thượng cổ, bị phong ấn ở núi tuyết phương Bắc, hàn khí cực thịnh, lại có linh tính tự nhận chủ nhân. Nó đã trả thành bội kiếm tùy thân của sư phụ suốt mấy trăm năm nay, hiếm khi xuất hiện, không ngờ đời này nàng có thể có cơ hội tận mắt nhìn thấy.
Nàng thẫn thờ đứng nhìn con người lãnh ngạo đó cùng thanh kiếm sắc lạnh kiếm vũ dưới ánh trăng, kiếm trong tay như có như không, ánh trăng trên cao chiếu xuống một dung mạo khuynh thế, cảnh tượng nơi Hàn Nguyệt điện năm đó như hiện lên trước mắt, thì ra chỉ cần nơi nào có người, nơi đó lập tức trở thành mỹ cảnh nhân gian.
Khi hắn đáp xuống trước mặt nàng, nàng vẫn chưa kịp hoàn hồn, hắn khẽ gọi:
-Nghi nhi?
Nàng giật mình choàng tỉnh, nở nụ cười gượng gạo:
-Sư phụ... có thể cho con xem qua Hàn Băng kiếm không ạ?
Hắn gật đầu đưa kiếm cho nàng, ánh mắt nàng trở nên long lanh và giống như đang tỏa hào quang vậy, đôi tay nàng đón lấy thanh kiếm, nâng niu như một thứ trân bảo mỏng manh.
Nàng cầm Hàn Băng kiếm trên tay, cảm giác không khác mấy so với Hàn Liễu kiếm, không ngờ thanh kiếm này lại ngoan ngoãn như vậy, chịu ở yên trên tay cho nàng ngắm nghía.
Hắn như nhận ra suy nghĩ của nàng liền nói:
-Hàn Băng kiếm này, chỉ ngoan ngoãn trong tay chủ nhân thôi!
-Nói vậy...
-Ta có thể tặng nó cho con nếu con muốn!
-A... không cần đâu, sư phụ. Con đã có Hàn Liễu kiếm đây rồi!
Nàng trao trả kiếm vào tay hắn, hắn khẽ phất tay áo, kiếm liền tan ra rồi biến mất trong màn đêm.
-Vừa rồi ta đã luyện lại bộ pháp này cho con xem, con nghĩ thế nào?
-Quả thực, con không thể phát huy hết khả năng của nó, uổng phí công sức của sư phụ!
-Chỉ là con không đủ chú tâm, phàm làm việc gì, nếu muốn thành công cũng phải thực sự nghiêm túc và chuyên tâm, con hiểu ý ta không?
-Con hiểu.
-Huồng hồ, con bây giờ là một bậc đế vương, thân mang trọng trách, gánh vác cả một giang sơn thì càng phải cố gắng hơn nữa.
-Con biết, nhưng thực sự con rất vô dụng, không thể gánh vác nổi.
Hắn nhìn vào mắt nàng, nét mặt trở nên nghiêm nghị:
-Ta hiểu trị quốc không phải chuyện dễ dàng, nếu con có phạm phải sai lầm, thì sao chứ? Nhân vô thập toàn, làm sao có thể hoàn hảo, điều quan trọng là phải thật sự cố gắng.
-Con hiểu rồi.
Nàng cụp mắt xuống rồi cúi đầu nói. Giọng hắn dần dịu dàng hơn:
-Vi sư biết con không có hứng thú với những việc này, nhưng dù sao đi nữa, rất nhiều người đã tin tưởng con, trông cậy vào con, người đứng càng cao, trách nhiệm gánh trên vai càng nặng, cố gắng sống thế nào cho xứng đáng, ắt hẳn lúc đó con sẽ không còn cảm thấy vô dụng nữa.
Nàng gật nhẹ đầu, hắn lại tiếp:
-Con không phải chỉ có một mình, còn có Thiên Bảo, Nhi Song... và ngay cả ta cũng sẽ luôn ủng hộ con.
-Những lời người nói, con đã hiểu rồi, đa tạ sư phụ.
-Hiểu được thì tốt, nơi này đêm khuya hàn khí rất nhiều, không tốt cho sức khỏe, nên chú ý một chút.
-Vâng, đệ tử cáo lui.
Nàng cúi đầu chào rồi xoay người bước đi. Hắn vẫn đứng lặng, ngắm nhìn bóng lưng dần rời xa...
Sáng hôm sau, trong buổi thượng triều, nàng ngồi trên ngai vàng, hắn cũng ngồi cách nàng không xa, phía dưới là hai hàng văn võ bá quan. Nàng bây giờ có chút căng thẳng, vì hôm nay, có sự phụ ở đây mà...
Nhất Phiêu và Huyền Linh từ ngoài đi vào, cả hai cúi đầu hành lễ rồi Nhất Phiêu từ tốn nói:
-Đạ tạ bệ hạ đã hết lòng chiếu cố, việc bổn môn để Ảm Tịch trốn đi gây rối, ta thay mặt ân sư Lạc chưởng môn, tạ lỗi với bệ hạ!
-Nhất Phiêu sư huynh xin đừng nói vậy, trẫm thực không dám nhận, chuyện lần này không có gì to tát, huynh không cần phải tạ lỗi
-Tạ bệ hạ bao dung, nếu đã như vậy, thì ta và Huyền Linh xin phép cáo từ, bọn ta phải đưa Ảm Tịch hồi sơn xử lý theo môn quy.
Nàng tròn mắt ngạc nhiên:
-Hai người vừa đến không bao lâu, sao lại đòi đi?
Nhất Phiêu cười gượng rồi trả lời:
-Thực xin lỗi, bọn ta phải trở về ngay để ân sư khỏi mong ngóng, hơn nữa, ngoại trừ việc đưa Ảm Tịch hồi sơn, ta còn phải đưa Huyền Linh xuống núi tu luyện, đây là lệ thường.
-Ra là vậy, nếu hai người còn việc khác thì trẫm cũng không thể giữ, nhờ hai người chuyển lời hỏi thăm của ta đến chưởng môn sư bá và các vị trưởng lão, hẹn một ngày nào đó trẫm sẽ lên núi tạ lễ.
-Đa tạ bệ hạ, ta nhất định sẽ chuyển lời, hẹn bệ hạ dịp khác chúng ta cùng hàn thuyên
Nói đoạn, Nhất Phiêu quay sang nhìn hắn, hắn hiểu ý liền lãnh đạm nói:
-Hai ngươi cứ đưa Ảm Tịch hồi sơn, ta lần này không mang trọng trách gì, chỉ là dạo chơi ít lâu, nên cũng không cần vội vã trở về!
Nhất Phiêu cúi đầu, khẽ “dạ” một tiếng
-À, khoan đã...
-Bệ hạ còn có chuyện gì sao?
-Ảm Tịch... nàng ta thế nào rồi?
Nhất Phiêu và Huyền Linh nhìn nhau do dự rồi nhìn sang hắn, thấy hắn gật đầu mới dám trả lời:
-Nàng ta sử dụng cấm thuật để tăng tu vi trong thời gian ngắn, hôm qua bị một chưởng của Tử Thiên thượng tiên đánh ngất, thương thế... cũng không nhẹ!
Nàng giật mình quay sang hắn, trước giờ nàng chưa từng thấy người hạ thủ với ai, nay lại vì nàng mà ra tay với Ảm Tịch sao?
-Sư phụ, người đánh nàng ta?
-Chỉ là một chưởng cảnh cáo, đánh ngất nàng ta chẳng qua là để ngăn nàng ta phát điên mà trở thành ma đầu cuồng sát thôi!
-Vậy...
Nhất Phiêu vội tiếp lời:
-Bệ hạ đừng quá lo lắng, thương của nàng ta tuy không nhẹ nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc tu hành, để nàng ta hồi sơn chữa trị sẽ không có vấn đề gì.
-Nếu đã như vậy, trẫm yên tâm rồi.
-Không còn chuyện gì khác, thì bọn ta xin phép cáo từ!
-Bảo trọng
Nhất Phiêu gật nhẹ đầu rồi cả hai người cùng hóa thành hai đạo hồng quang rời khỏi đại điện.