NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 57: Thiên hạ đệ nhất trộm
Lâm Tùy An ngồi trên giường Hồ, trái ôm phải ấp... khụ, không đúng, là mời hai mỹ nhân nũng nịu chia nhau ngồi hai bên trái phải, Hoa Nhất Đường ngồi ở vị trí đầu tiên, tay cầm quạt mà muốn bốc lửa, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập u oán và khiếu nại.
Tiểu Yến bưng trà lên, Hoa Nhất Đường đoạt lấy một chén một uống cạn sạch, mặt càng xanh hơn.
Tám mươi phần trăm là trà Y Tháp nấu.
Lâm Tùy An nín cười, hắng giọng nói: "Hai vị nương tử, dưới lều mát mẻ, hai vị nghỉ chân, dùng chút nước trà, nếu không vội thì tán gẫu với ta vài câu được không."
"Sự tích của Lâm nương tử ở Dương Đô lưu truyền rộng rãi, có thể được tán gẫu với Lâm nương tử, nô gia cầu còn không được." Vưu cửu nương liên tục cười duyên, cùng nữ tử váy lam lấy mũ trùm đầu xuống.
Nữ tử váy lam có làn da trắng nõn, mắt hạnh môi mỏng, dáng vẻ của thiếu nữ mười mấy tuổi, ngũ quan tuy tú lệ, nhưng khi đặt gần ngũ quan xinh đẹp kiều diễm của Vưu cửu nương thì chợt trở nên nhạt nhẽo, hình như có hơi thẹn thùng, vẫn cúi thấp đầu. Lâm Tùy An lơ đãng nhìn thoáng qua, lập tức dồn ánh mắt lên lên người Vưu cửu nương.
Vưu cửu nương hôm nay búi tóc hình cầu kiểu phổ biến nhất, hay còn được gọi là búi tóc hoa, đặc điểm chính là sạch sẽ lưu loát, có thể làm nổi bật được đường cong của chiếc cần cổ xinh đẹp, trên búi tóc được cài ba cây trâm trân châu, hai cây hoa lệ, một nhánh tinh xảo.
Ánh mắt Hoa Nhất Đường dừng lại trên trâm trân châu, khuôn mặt xanh mét cuối cùng cũng khôi phục bình thường, yên tĩnh nhìn về phía Lâm Tùy An, Lâm Tùy An hơi gật đầu.
Vưu cửu nương tính tình vốn nhạy cảm, đột nhiên thấy Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường nhìn nhau, nét tươi cười càng thêm quyến rũ, lấy trâm cài xuống chơi đùa trong tay: "Nghe nói Tứ Lang vì muốn có được nụ cười của hồng nhan mà bỏ ngàn vàn để cầu được trang sức trân châu, không biết mấy cây trâm trân châu này của ta có lọt vào mắt xanh của Lâm nương tử hay không?"
Lâm Tùy An gật đầu: "Có thể cho ta nhìn kỹ thêm được không?"
Ba cây trâm trân châu này là vật ta yêu thích, nếu không đưa ra giá gấp hai mươi lần ta sẽ không bán." Vưu cửu nương ném một ánh nhìn quyến rũ qua cho Lâm Tùy An.
"Ta ra giá gấp năm mươi lần." Hoa Nhất Đường móc ra một túi lá vàng ném qua, Vưu cửu nương bị số tiền khổng lồ từ trên trời giáng xuống đập đến mức quản lý biểu cảm cùng mất khống chế, hai con ngươi thiếu chút nữa thì đã rơi ra, may mà coi như có vài phần phong độ của danh kỹ, chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường, vội vàng nhét cây trâm trong tay cho Lâm Tùy An: "Duyệt!"
Lâm Tùy An cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc trâm trong hồi ức của ngón tay vàng, khả năng vẽ của Hoa Nhất Đường đúng là thần kỳ, hoa văn lớn nhỏ gần như giống như hiện vật.
Đây là một cây trâm bạc, nâng trong lòng bàn tay thấy hơi nặng, dùng nguyên liệu rất đầy đủ, căn cứ theo cách nói của Hoa Nhất Đường, kiểu dáng là kiểu dáng cũ mười mấy năm trước, nhưng chế tác tinh tế, nhất là trân châu gắn trên cây trâm, tuy rằng có thế thấy được khuyết điểm rõ ràng, nhưng hoa văn được khảm hoàn mỹ giống như hòa vào một thể vậy, xem ra được Lỗ Thời phải tốn không ít thời gian và tâm tư.
Lâm Tùy An không khỏi hơi tò mò, vì sao hắn lại muốn làm cây trâm này?
"Vưu cửu nương, cây trâm này ngươi lấy ở đâu thế?" Hoa Nhất Đường chỉ vào trâm của Lỗ Thời hỏi.
Tròng mắt Vưu cửu nương chỉ tập trung vào túi lá vàng kia, nghe hắn hỏi thế thì không khỏi sửng sốt, suy nghĩ nửa ngày, biểu cảm không chắc chắn lắm: "Cây trâm này hả, hình như là..." Đang nói thì thiếu nữ váy lam ngồi đối diện cô đột nhiên đứng lên, bước nhanh đến trước mặt cô, túm lấy tay áo cô, thấp giọng nói cái gì đó.
Khuôn mặt tươi cười của Vưu cửu nương hơi không nhịn được: "Như thế không tốt sao?"
Thiếu nữ váy lam lại túm lấy cửu nương.
Vưu cửu nương xấu hổ: "Muội muội này của ta cũng có đồ muốn bán cho Tứ Lang, không biết..."
"Không sao." Hoa Nhất Đường gọi Tiểu Yến tới: "Mang vị tiểu nương tử này qua bên kia, dù là trang sức gì, đều trả giá gấp mười lăm lần."
Tiểu Yến hít sâu một hơi, dẫn nữ tử váy lam chen lên trước, hai vị chưởng quầy nghe thấy giá cả thì mặt lại đen thêm một tầng.
Vưu cửu nương nhẹ nhàng thi lễ: "Đa tạ Lâm nương tử, đa tạ Tứ Lang, ta đây quả thực có hơi khó nói."
Lâm Tùy An: "Vưu cửu nương không cần để ý, kính xin cẩn thận ngẫm lại lai lịch của cây trâm này."
Vưu cửu nương vén tóc mai lên bên tai: "Trang sức của ta quả thực có rất nhiều, cây trâm trân châu này quá đơn giản, ngày thường ta căn bản không nhớ ra phải đeo nó, nếu không phải hôm nay Trân Bảo Hiên thông báo, ta cũng sẽ không mở ra..." Đột nhiên, cô giương mắt: "Ta nhớ cây trâm này là ta mua, Kỷ đại phu bán cho ta, nói là của hồi môn của thê tử hắn."
Sắc mặt Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường khẽ biến, đồng thanh:
"Kỷ đại phu của Y quán Kỷ thị phường Thất Hà?!"
"Kỷ Cao Dương?!"
"Chính là hắn." Vưu cửu nương gật đầu nói: "Ta thường đến y quán Kỷ tộc mua nước nho, đi qua lại nhiều nên quen thân, thật ra cây trâm này kiểu dáng cũ kỹ, trân châu cũng không đủ tròn không đủ lớn, nhưng trong nhà Kỷ đại phu không dư dả, nên ta mới nghĩ hay là ra tay giúp đỡ một phen..."
"Trư nhân!" Y Tháp trước quầy hàng đột nhiên kêu to, trong miệng rầm rầm nói ra một chuỗi dài ngoại ngữ mà cô không biết vân vân, hai tay hắn nắm chặt cổ tay thiếu nữ váy lam kia, gấp đến độ hai con mắt đều biến thành màu lam đậm, thiếu nữ váy lam sợ hãi, liều mạng lui về phía sau, khóc hu hu, Cận Nhược vỗ vỗ mu bàn tay Y Tháp: "Ôi, ôi tiểu tử ngươi phát điên cái gì thế, thích cô nương người ta thì từ từ nói, gấp cái gì?!"
Mộc Hạ gấp đến mức đầu đầy mồ hôi: "Y Tháp ngươi nói tiếng nước nào thế?! Đừng trộn lẫn các ngôn ngữ với nhau để nói như vậy!"
Y Tháp: "Trư nhân! Trư nhân! %%¥¥#¥%%!"
Lâm Tùy An nháy mắt với Hoa Nhất Đường, kêu hắn để ý Vưu cửu nương, còn mình thì bước nhanh tới.
Mu bàn tay Y Tháp bị Cận Nhược đánh đến đỏ bừng, thế nhưng vẫn không chịu buông cổ tay thiếu nữ váy lam ra, tay thiếu nữ bị tay áo rộng rãi che khuất, có thể nhìn ra bàn tay bị nắm rất chặt, liều mạng giãy dụa, khóc như mưa, nhìn rất đáng thương.
Y Tháp nhìn thấy Lâm Tùy An đi đến thì chợt mừng rỡ, dùng sức kéo cổ tay thiếu nữ váy lam qua: "Trư nhân! Tay! Tay!"
"Ta không bán nữa! Không bán nữa! Buông ra! Ta sợ!" Thiếu nữ váy lam kêu to.
Dân chúng xung quanh chỉ trỏ, ánh mắt nhìn Y Tháp có hơi hơi khinh thường.
"Ban ngày ban mặt, thật sự là đồi phong bại tục."
"Tiểu nương tử kia khóc đáng thương biết bao."
"Quả nhiên là người man di, không hiểu lễ nghĩa."
"Thế này thì khác gì mấy tên lưu manh vừa rồi đâu chứ?"
Lâm Tùy An nhíu mày híp mắt, ánh mắt xoay quanh ống tay áo thiếu nữ một vòng, đột nhiên đưa tay ra bắt lấy cổ tay thiếu nữ váy lam, mọi người chợt trợn tròn mắt, chỉ thấy Lâm Tùy An nhẹ nhàng vặn một cái, nắm đấm thiếu nữ không khống chế được mở ra, một hạt trân châu lăn ra.
"Châu của Trân Bảo Hiên!" Y Tháp hét lên: "Cai nay la hang that!"
Hệ thống dịch thuật của Mộc Hạ cuối cùng cũng khởi động bình thường: "Là trân châu của trân bảo hiên, không phải đồ giả, là trân châu bị đánh mất kia!"
Hai gã chưởng quầy sắc mặt đại biến, Cận Nhược lập tức bước lên, tinh tế đánh giá thân hình thiếu nữ váy lam.
Lâm Tùy An: "Vị tiểu nương tử này, trân châu này của ngươi lấy từ đâu ra?"
Thiếu nữ váy lam khóc không ngừng: "Là người khác tặng, hu hu hu..."
"Ai tặng? Là nam hay nữ? Hắn bao nhiêu tuổi? Tặng khi nào? Họ tên là gì?"
"Đau quá, hu hu hu... Buông tay... hu hu hu..."
Thiếu nữ khóc đến thương tâm, đáng tiếc Lâm Tùy An điếc tai không nghe thấy, ngón tay còn dùng sức thêm, chậm rãi kéo cổ tay thiếu nữ váy lam lên, tay áo rộng thùng thình của cô trượt xuống khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng nõn và ngón tay thon dài, xương cánh tay thô, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, rõ ràng là cánh tay nam nhân.
Lâm Tùy An mỉm cười: "Xem ra tiểu nương tử rất thích tập luyện nhỉ."
Thiếu nữ váy lam đột nhiên giương mắt, trên gương mặt đầy nước mắt đột ngột hiện ra một nụ cười xảo quyệt, cổ tay vặn vẹo, giống như lươn lạch trượt khỏi lòng bàn tay Lâm Tùy An, Lâm Tùy An kinh hãi, thử bắt lại, nhưng vừa thoát tay này thì không thể bắt lại được nữa. Chỉ thấy tên mặc váy lam kia đột nhiên lui về phía sau, mũi chân điểm nhẹ một cái, cũng không biết dùng chương pháp gì, thân hình đúng là sắp ra khỏi tàn ảnh, trong chớp mắt lập tức đến hai mươi bước, vòng eo hơi vặn vẹo, rút chân chạy như điên, là muốn chạy trốn đây.
Thân pháp và tốc độ như thế, Lâm Tùy An chỉ từng thấy trong phim võ hiệp, tinh thần chợt trở nên chấn động... hay lắm, xuyên qua lâu như vậy, cuối cùng cũng nhìn thấy khinh công trong truyền thuyết... Lâm Tùy An một chân đạp đất, thân như vũ tiễn bay ra ngoài, bia ngắm chính là "thiếu nữ váy xanh", buộc phải... phải cái rắm á!
Bóng lưng váy lam lúc này đã hoàn toàn không thể gọi là "thiếu nữ", cũng không biết có phải Lâm Tùy An hoa mắt hay không, theo hắn càng chạy càng nhanh, xương cốt trong thân thể dường như càng trở nên đau hơn, nửa tay áo trên bị chống đỡ căng thẳng, nhưng thấy hắn nhảy nhanh, hai tay nhanh chóng lắc lư, tư thế có vài phần giống với vận động viên Olympic vượt rào trăm mét, tốc độ càng không hề mơ hồ, nhất là lúc này dân chúng xếp hàng tụ tập trên đường rất nhiều, lấy dòng người làm chướng ngại tự nhiên, xoay, vòng, nhảy, thỉnh thoảng lại nhảy lên bầu trời xinh đẹp. Lộ tuyến chạy trốn kia có thể gọi là trơn trượt, thậm chí người đã chạy qua, người xung quanh còn chưa kịp phản ứng.
So với Lâm Tùy An, tuy rằng sức chiến đấu kinh người, nhưng đều là công phu chém giết trực tiếp, rõ ràng không có kinh nghiệm đuổi theo người ở trung tâm thành phố, tốc độ vừa mới tăng lên, suýt nữa đụng phải phụ nữ mang thai, khẩn cấp giảm tốc độ, rẽ qua lại tăng tốc, mẹ ơi, lại một đứa nhóc chảy nước mũi, dưới chân phanh lại, lảo đảo vòng qua bong bóng nước mũi của đứa bé, ôi, bên trái có một chiếc xe tay đẩy, bên phải xuất hiện một lão già, bắp chân bụng suýt nữa thì chuột rút... một đường thăng trầm phập phồng ngang ngửa. Liên tiếp gặp phải kinh hãi, tiếng hét tiếng la mắng không dứt vang lên bên tai.
Tên nhóc phía trước kia là cố ý, chuyên môn chọn phụ nữ trẻ già yếu làm lá chắn, Lâm Tùy An giận đến nghiến răng nghiến lợi, mắt thấy làn váy màu lam như đuôi cá vàng chui vào đám đông, giống như thị uy bay tới bay lui, nhìn được, sờ không được, ta tức chết ngươi.
Cũng có vài phần bản lĩnh đó!
Lâm Tùy An híp mắt, di chuyển hai bước, chân đạp lên tường, đao Thiên Tịnh bay ra cắm vào mặt tường, cô mượn lực trèo lên trên, nhảy lên nóc nhà, lần này hay rồi, phía trên không có ai, tầm mắt rộng mở, tuy rằng cao thấp không đồng đều, mái ngói hơi trơn trượt, nhưng đối với Lâm Tùy An thì đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, mỗi lần rơi xuống đất chỉ cần dùng đế giày nghiền nát ngói, thì sẽ không bị trượt, gặp cao thì trèo lên, gặp thấp thì lập tức nhảy, thông suốt không trở ngại đuổi theo ba con phố, thò đầu ra vừa nhìn, váy xanh đã ở phía dưới, vừa lúc vẫn còn một con hẻm nhỏ thưa thớt bóng người, Lâm Tùy An mừng rỡ, nhảy xuống cầm thiên tịnh đập qua.
Cú đập này mang theo sức mạnh ngàn cân treo sợi tóc, váy lam giương mắt nhìn, hoảng sợ đến biến sắc, mũi chân liên tục điểm năm cái, làn váy trong nháy mắt biến thành năm cái bóng, đáng tiếc Lâm Tùy An căn bản không thèm quan tâm, mặc kệ anh là bách quỷ dạ hành hay là yêu mà quỷ quái, cô nhất định phải một chiêu định càn khôn... Thiên Tịnh mang theo gió đánh tới, năm đạo tàn ảnh đều bị đánh trúng, tạo thành một đường parabol giữa không trung
"Vù" ngã xuống đất, váy rách thành giẻ rách, tên kia nằm dài như một chiếc bánh tráng.
Lâm Tùy An mừng rỡ, khiêng Thiên Tịnh bước lên, túm cổ áo váy xanh kéo hắn ra khỏi mặt đất, ai ngờ vào lúc này, thân thể hắn trượt xuống, cả người giống như da rắn lột xác lách từ trong quần áo ra ngoài, trong tay Lâm Tùy An chỉ còn lại một cái váy rách và một đầu tóc giả.
Ôi, ôi?!
Lâm Tùy An cực kỳ chấn động, chỉ trong chốc lát, cô chỉ thấy một bóng người dọc theo chân tường lẻn ra đầu đường, cô bất chấp ném tóc giả và váy đi, chạy nhanh đuổi theo, sau đó... trợn tròn mắt.
Con hẻm này đang nối lập tức với chợ Thanh Việt Hà, trên đường người đến người đi, lướt vai nhau đi qua, bóng người chui vào trong giống như cá chép xuống sông lớn, luồn sâu vào ao bùn, rồi biến mất.
"Tên này là người hay quỷ thế?" Lâm Tùy An dở khóc dở cười: "Sao còn có thể lột xác? Chẳng lẽ là họa bì yêu?"
"Khụ khụ khụ, thế gian này đâu. Có quỷ, khụ khụ... Chỉ có... Người giả quỷ, khụ khụ khụ..." Cận Nhược thở hồng hộc chạy tới bên cạnh Lâm Tùy An, khom lưng hai tay vịn đầu gối, đầu đầy mồ hôi.
Lâm Tùy An ghét bỏ: "Sao giờ mới đến?"
Cận Nhược chạy đến thở không nổi, nói một chữ cũng phải thở dốc nửa ngày: "Các ngươi. Quả thực... Không phải người..."
"..."
"Theo... Khụ... Đi theo ta..."
Lâm Tùy An không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, đành phải đi theo vào chợ.
Lúc này đã qua giữa giờ dậu, chợ Thanh Việt Hà sắp nghỉ bán, người bán hàng rong nhân thời gian cuối ngày giảm giá bán hàng tồn kho hôm nay, hét lên vô cùng hăng hái, người đi đường vội vàng nhưng không động đậy, thỉnh thoảng có người dừng lại mua, Cận Nhược bước qua, ánh mắt không dừng lại ở bất cứ kẻ nào, vẫn cứ nhìn chằm chằm mặt đất, vẻ mặt cực kỳ chăm chú, giống như mặt đất lúc nào cũng có thể nở hoa vậy.
Lâm Tùy An hiểu rồi. Cận Nhược đang theo dõi dấu vết của tên váy lam.
Nhưng dấu chân trên đường phố rất lộn xộn, có thể tìm được sao?
Đang nghĩ ngợi thì thấy Cận Nhược dừng lại, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm dấu chân lộn xộn trên mặt đất trong chốc lát, đứng lên đi về, đi hai bước, lại dừng lại, ánh mắt dời đi, Lâm Tùy An theo ánh mắt của hắn nhìn qua, có một nông dân trồng rau da ngăm đen ngồi xổm bên bờ sông, phía trước bày mấy cái trúc rỗng. Giỏ, trong giỏ có non nửa bắp cải thối rữa, nông dân trồng rau không nói câu nào đứng hút nước, một lão phụ thân hình cong cong ngồi xổm bên cạnh giỏ chọn lựa.
Nông dân trồng rau: "Được rồi, đừng chọn nữa, tất cả đều nát rồi cả rồi."
Lão phụ cúi đầu, căn bản không nghe, tiếp tục bướng bỉnh chọn thức ăn.
Cận Nhược thở dài một hơi, trực tiếp đi đến bên cạnh lão phụ ngồi xổm xuống, cũng nhấc lá rau lên.
Lão phụ nhân à? Thú vị rồi đây.
Lâm Tùy An nhớ tới đồ giả của Trân Bảo Hiên, còn nhớ tới người dì ngũ nương Viên gia đã qua đời... cô ngồi xổm ở bên kia lão phụ.
Cận Nhược: "Không thể tưởng tượng được hôm nay có thể nhìn thấy thu cốt công và liên hoa bộ bị thất truyền đã lâu trong giang hồ, thật sự là mở rộng tầm mắt."
Lâm Tùy An: Ồ hố!
Lão phụ cúi đầu, phớt lờ Cận Nhược.
Cận Nhược: "Thu cốt ngàn mặt người, liên khai vạn nhân ảnh, nếu ta nhớ không lầm, thì đây bản lĩnh của thiên hạ đệ nhất đạo tặc Vân Trung Nguyệt nhỉ."
Lão phụ: "..."
"Vân Trung Nguyệt ba mươi năm trước đã rửa tay gác kiếm rồi, tính toán tuổi tác, lão nhân gia hắn hẳn là sắp chín mươi rồi nhỉ."
Bà già cuối cùng đã ngẩng đầu lên: "Hả?"
Cận Nhược nhướng mày: "Nhớ lúc trước, một mình Vân Trung Nguyệt, trộm hết chí bảo thiên hạ, đạp trăng vào cung thành, giẫm lên vân hí cấm quân, là truyền kỳ tiêu sái cỡ nào, không ngờ truyền nhân của hắn lại lưu lạc đến đây, ngay cả trộm hai cây trâm cũng phải rụt đầu rụt đuôi, còn bị người ta đuổi theo khắp phố, chậc chậc, thật sự là chồn sinh chuột, đời này không bằng đời sau mà!"
Lão phụ: "Ngươi nói gì vậy? Tai ta không nghe thấy..."
Nông dân trồng rau nhịn không nổi: "Các ngươi rốt cuộc có mua hay không? Không mua thì đi lẹ lẹ!"
"Đại ca." Lâm Tùy An móc ra một túi tiền: "Ta mua hết."
Nông dân trồng rau mừng rỡ: "Ôi chao, vị tiểu nương tử này thật sảng khoái, lại đây, cái giỏ này bán cho ngươi luôn đó!" Nói xong, đưa tay muốn lấy tiền, chỉ trong chớp mắt, Lâm Tùy An và Cận Nhược ra tay nhanh như điện, một bên nắm chặt hai cổ tay nông dân trồng rau, đồng thời chắn lão phụ ở phía sau.
Lâm Tùy An vui vẻ: "Khói nước cũng không che được mùi máu tươi trên người ngươi, chân gãy rồi phải không?"
Cận Nhược nghiến răng: "Thu cốt công có thể thay đổi thân hình nhưng không thể thay đổi cân nặng, liên hoa bộ bước đi không đi bằng gót, huồng hồ ngươi còn què một chân."
Nông dân trồng rau hơi giật mình, dần dần, trên gương mặt đen kịt lộ ra ý cười, con ngươi của hắn đen trắng rõ ràng, linh động xảo quyệt, hàm răng trắng lóe sáng như vỏ sò: "Chủ nhân Thiên Tịnh, Tịnh môn môn chủ, ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền. Nãi nãi nói có đúng không ạ?"
Không hay rồi!
Lâm Tùy An thầm kêu không ổn, chỉ cảm thấy gió mạnh nổi lên phía sau, sát khí tràn ra xung quanh thì không khỏi kinh hãi thất sắc, một tay đẩy Cận Nhược ra, còn mình thì lăn một cái, hơn mười quả gai sắt mang theo gió đâm vào mặt đất sâu hơn một tấc, suýt nữa thì đâm hai người họ thành nhím rồi.
Lâm Tùy An và Cận Nhược lăn đến mặt mặt xám xịt, đợi bò dậy nhìn thì nông dân trồng rau và lão phụ đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một rổ rau thối trên mặt đất, tạo hình nhìn thế nào giống như một khuôn mặt đang lè lưỡi.
Lâm Tùy An: "..."
Ông nội nó chứ!
Ánh mắt Cận Nhược vội đảo nhìn xung quanh, sắc mặt hơi trầm xuống, rút gai sắt trên mặt đất nhìn một chút, hai mắt híp lại thành một khe hở nhỏ, hắn hít sâu vào, bĩu môi huýt sáo một tiếng, Lâm Tùy An chỉ cảm thấy vô số ánh mắt sắc bén từ bốn phương tám hướng vọt tới, nhưng cô đảo mắt nhìn chung quanh, lại không tìm được bất kỳ dị thường nào. Đường phố vẫn như bình thường, người đi bộ như bình thường, thậm chí ngay cả tiếng chim hót trên cây hòa ven sông cũng không thay đổi.
Cận Nhược nghiến răng nghiến lợi nói: "Vân Trung Nguyệt tái xuất giang hồ, đệ tử Tịnh môn phàm là người có tin tức của người này, phải nhanh báo cáo."
Tầm mắt ẩn giấu trong bóng tối không hề thay đổi, gió thổi qua mặt sông, ánh nước lấp lánh.
Khuỷu tay Cận Nhược đụng Lâm Tùy An một cái, Lâm Tùy An thầm hiểu, giơ cao Thiên Tịnh: "Thiên Tịnh ở đây, đệ tử Tịnh Môn nghe lệnh!"
Gió thổi lá hòa, xào xạc rung động, vẫn không có tiếng đáp lại.
Lâm Tùy An hơi xấu hổ: "Hình như không có ai để ý tới chúng ta..."
Khuôn mặt Của Nhược đen như đáy nồi, lấy ra một chiếc lá vàng: "Một tin tức của Vân Trung Nguyệt, một lá vàng!"
Gió đột nhiên trở nên lớn hơn, nước sông chảy róc rách, tiếng lá xào xạc như tiếng mưa, vô số giọng nói nhập vào trong tiếng nước và tiếng gió, tỉ tê nhẹ nhàng giống như thì thầm:
[Ngàn sông vạn nước một chữ tình...]
Những giọng nói kia đường như biến ảo thành từng đôi mắt trôi nổi xung quanh Lâm Tùy An, vây quanh cô, nhìn chằm chằm vào cô, kích thích cô đến mức nổi da gà.
Cận Nhược giơ ngón trỏ và ngón cái cầm lá vàng lên, mỉm cười: "Cầm hoa mỉm cười sạch phàm trần."
Những lời này giống như một tín hiệu, tầm mắt rậm rạp như thủy triều rút đi, gió ngừng lại, hết thảy khôi phục lại như thường.
Lâm Tùy An xoa xoa cánh tay: "Ai trả tiền?"
"Chúng ta đang bắt tặc thay Hoa thị, đương nhiên là họ Hoa bỏ tiền rồi." Cận Nhược hừ một tiếng: "Lục mặt rỗ, đi ra đi."
Dưới gầm cầu thò ra một cái đầu, chính là tên chủ quán mặt rỗ bán bánh lúc trước, hắn nhón gót chân chạy đến trước mặt hai người, lần lượt biệt hành lễ: "Bái kiến thiếu môn chủ, bái kiến Lâm nương tử."
Cận Nhược: "Thấy gì không?"
Lục mặt rỗ: "Ta nhìn thấy ánh mắt sắc bén của thiếu môn chủ, liếc mắt một cái đã lập tức nhìn thấu dịch dung thuật của Vân Trung Nguyệt, nhìn thấy Lâm nương tử đao quang như điện, võ công cái thế, còn nhìn thấy Vân Trung Nguyệt giả dối kia..."
"Bớt nói nhảm!"
"Hề hề, thật ra tốc độ của ba vị quá nhanh, ta không thấy rõ gì cả." Lục mặt rỗ thấy sắc mặt Cận Nhược không tốt, vội vàng tìm bổ sung nói: "Ta nghe nói hai vị mấy ngày nay đang điều tra vụ án của Lỗ Thời, cho nên đặc biệt đến báo cáo tin tức."
Lâm Tùy An: "Tin tức gì?"
Lục mặt rỗ: "Giờ hợi hai khắc ngày mười ba tháng mười, trước khi cửa phường đóng, có huynh đệ nhìn thấy một người trèo vào hậu viện nhà Lỗ Thời."
6.9.2022