NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 55: BUFF kép "Thể chất xui xẻo và thể chất Conan"
Các đại phu kiếm ra thứ dược thảo "không biết tên" trình lên công đường, Từ huyện lệnh và Lý ngỗ tác trợn mắt nhìn một lúc lâu, không hề có đầu mối gì, chỉ có thể kêu Hoa Nhất Đường đến tham khảo cùng.
Hoa Nhất Đường nhìn lại, thấy dược thảo phân thành từng nhánh, lá xanh đậm không sáng bóng lớn nhỏ khác nhau, rễ thô lớn mập dày... Các chủng loại thảo dược có hàng trăm hàng ngàn, cho dù hắn đọc nhiều sách thì trong chốc lát cũng cũng không thể phân biệt được.
Hoa Nhất Đường hơi do dự: "Từ huyện lệnh, ta có thể mời một vị bằng hữu lên công đường nhận dạng không?"
Từ huyện lệnh đương nhiên do ý, Hoa Nhất Đường vội vàng vẫy quạt kêu Lâm Tùy An lại.
Đáng tiếc lần này Hoa Nhất Đường thật sự đánh giá quá cao Lâm Tùy An, cô là một người hiện đại "không phân biệt nổi ngũ cốt", có thể phân biệt hành và tỏi đã là phát huy siêu trình độ rồi, chớ nói gì đến phân biệt dược thảo.
Từ huyện lệnh: "Kỷ đại phu, đây rốt cuộc là dược liệu gì?"
Kỷ Cao Dương bất đắc dĩ nói: "Cỏ này tên là Hồng Đào Long Quỳ, nguồn gốc từ nước Cao Lệ, rễ lá phơi khô mài thành bột có thể dùng thuốc, uống vào có thể chữa thoát vị, bôi ngoài có thể giảm thấp khớp, còn có tác dụng giảm đau." Lại thở dài: "Thảo dược này không có độc, không tin các ngươi nhìn lá cây phía trên, có phải có rất nhiều lỗ hổng hay không? Thật không giấu gì, đó là do con thỏ nhà ta nuôi gặm, thỏ ở nhà sau nhà ta, không tin có thể bắt nó lại xem thử."
Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường liếc nhau: Thỏ!
Từ huyện lệnh vội vàng quan sát tỉ mỉ, quả nhiên, có vài cành cây trơ trụi, vừa nhìn đã biết là bị động vật nào đó gặm mất lá cây.
"Người đâu, đi bắt một con thỏ ở y quán Kỷ tộc tới đây!" Từ huyện ra lệnh.
Bất Lương than thở, đùn đẩy nhau ra khỏi phủ nha, lúc này tốc độ coi như cũng tính là nhanh, chưa đến thời gian nửa chén trà thì đã trở lại, chỉ là một người tóc tai tán loạn, một người mặt xám mày tro, trên mặt còn có một dấu móng vuốt, tay xách con thỏ béo bốn chân đang đạp lung tung, toàn thân lông trắng, chỉ có lỗ tai là đen, còn là một "thỏ quen", đó là con kia lúc trước gây rối ở y quán.
Con thỏ này không lạ người, không coi ai ra gì mà đi dạo một vòng trên bàn của Từ huyện lệnh, rồi bước đến trước mặt Hồng Đào Long Quỳ, nhe hai cái răng cửa lớn, bắt đầu gặm ngon lành, mọi người vây xem xung quanh không dám thở mạnh nhìn về phía kia. Con nhỏ ăn sạch cả gốc hồng đào long quỳ, gãi gãi lỗ tai, lắc lắc mông, rặn ra mấy cục phân đen, chân sau đạp một cái lại muốn chạy, Lâm Tùy An nhanh tay túm lấy tai thỏ, xách lại quan sát hồi lâu, con thỏ vui vẻ nhảy nhót, tinh thần sáng láng, không có bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào.
Không khí trên công đường tĩnh mình, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Phương Khắc.
Phương Khắc nhíu mày: "Không thế nào. Nhất định là còn bỏ sót dược thảo gì đó. Ta chắc chắn không sai."
Bất Lương bôn ba cả buổi sáng bực bội nói mát: "Phương đại phu, chúng ta đã đào cả y quán Kỷ tộc lên ba thước rồi, một cọng cỏ dại cũng không bỏ sót."
Lý ngỗ tác: "Thấy chưa, đâu phải ai cũng có thể làm ngỗ tác được, khám nghiệm tử thi là chuyện nhỏ, làm nhục thi thể người chết mới là chuyện lớn."
Các đại phu phụ trách kiểm tra dược liệu: "Phương Khắc ngươi bớt gây chuyện đi, không lo chữa bệnh cứu người, ở đó mà vu hãm cho đồng nghiệp! Có thời gian làm chuyện này chi bằng đi đọc y thư nhiều vào, đừng rảnh rỗi đi quản chuyện nhà người khác."
Trong tiếng chửi bới trào phúng, Phương Khắc lại biến trở lại dáng vẻ như bức tượng điêu khắc kia, sắc mặt hắn trắng bệch, đồng tử không có ánh sáng, ánh mặt trời ngoài đường chiếu vào bóng lưng hắn sao mà mong manh, hiện ra xương cốt lồi lõm.
Đối lập rõ ràng nhất với hắn chính là Kỷ Cao Dương, sắc mặt ông ta bi thương, vừa lắc đầu vừa thở dài, hình như rất lo lắng cho Phương Khắc, nhưng Lâm Tùy An vẫn nhạy bén quan sát thấy khoảnh khắc hắn cúi đầu thở dài, giữa ánh sáng bóng tối xen kẽ, khóe miệng hắn ta khẽ nhếch lên.
Lâm Tùy An híp mắt, vội trao đổi ánh mắt Hoa Nhất Đường.
Từ huyện lệnh vỗ mạnh kinh đường mộc: "Phương Khắc ác ý vu oan cho Kỷ Cao Dương, gây náo loạn chốn công đường, đùa giỡn quan phủ, bổn huyện phán ngươi bốn mươi trượng, phạt ba ngàn tiền, ngươi có phục không?!"
Phương Khắc không nói tiếng nào, hoàn toàn không phản ứng lại.
Từ huyện lệnh giận run người: "Người đâu, kéo Phương Khắc xuống đánh cho ta!"
"Khoan đã." Hoa Nhất Đường bước lên hai bước, thấp giọng nói: "Trước khoan hãy dùng hình đã, để người này lại ta vẫn còn muốn dùng."
Từ huyện lệnh vội vàng tiến lại gần: "Lời này của Tứ Lang có ý gì?"
"Thật không giấu diếm, Trân Bảo Hiên dưới trướng Hoa thị xảy ra một vụ trộm cắp, người này có mối liên lụy trong đó, nếu đánh hắn ngất rồi thì vụ án này của ta sẽ điều tra không nổi."
"Thì ra là như thế, người này quả nhiên ác độc!" Từ huyện lệnh vội nói: "Vậy theo Tứ lang thấy thì người này nên xử lý như thế nào mới tốt?"
"Đầu tiên hãy nhốt vào đại lao, đợi ta thu thập đủ chứng cứ, thì cùng xét xử và kết án hai vụ án một lần luôn, đến lúc đó nhất định sẽ khiến hắn tâm phục khẩu phục." Hoa Nhất Đường nói xong, lấy chiếc túi đầy lá vàng từ trong ngực ra đặt vào tay Từ huyện lệnh: "Vụ án này có mối liên quan trong đại với Hoa thị, không thể không thận trọng. Làm phiền Từ huyện lệnh rồi, đợi vụ án kết thúc Hoa thị sẽ trọng tạ sau."
(Hối lộ trắng trợn chưa, trước đòi mua quan sau hối lộ công đường, bắt ảnh đi chớ)
Từ huyện lệnh nhận lấy túi tiền nặng trịch kia, cười đến hai mắt híp lại thành hai đường cong: "Hoa gia Tứ Lang yên tâm. Người đâu, nhốt Phương Khắc vào đại lao, cẩn thận xem xét!"
Hai Bất Lương bước lên, khinh bỉ kéo Phương Khắc ra.
"Kỷ đại phu vất vả rồi, mới sáng ta đã giày vò thế rồi, ngài về nghỉ sớm một chút đi." Từ huyện lệnh ôm quyền nói với Kỷ Cao Dương.
Kỷ Cao Dương đứng dậy đáp lễ: "Đa tạ Từ huyện lệnh thông cảm. Chỉ là Phương đại phu tuy rằng tính tình hơi cực đoan, nhưng tâm địa không xấu, Từ huyện lệnh chớ gây khó khăn cho hắn."
Từ huyện lệnh cảm động: "Kỷ đại phu quả nhiên là tâm địa bồ tát."
Dân chúng xung quanh cũng không ngừng khen ngợi, Kỷ Cao Dương ôm quyền tạ ơn, ngẩng đầu sải bước đi ra đại sảnh.
"Huyện lệnh đại nhân, trân châu của thúc phụ ta vẫn chưa tìm được!" Lỗ Cửu cuối cùng tìm được cơ hội, hét lớn: "Hôm nay rõ ràng là thẩm vấn vụ án của ta!"
"Lỗ Cửu, ngươi chớ ăn nói bừa bãi!" Từ huyện lệnh quát: "Ta sẽ phái người đi điều tra cho ngươi, ngươi cứ ở nhà chờ là được."
Phải đợi bao lâu?!
"Người đâu, kéo Lỗ Cửu xuống đánh trước đã."
"A a a a a! Thúc phụ ta chết oan! Trân châu của ta!"
Từ huyện lệnh vỗ kinh đường mộc: "Lui đường!"
*
Đường thẩm kết thúc, tình tiết vụ án chẳng những không có tiến triển, manh mối lúc trước tìm được còn bị chặt đứt toàn bộ, khí thế mọi người đều hơi sa sút.
Lâm Tùy An ngẫm nghĩ một hồi, kêu Cận Nhược đi điều tra chín người khác trong bản báo cáo khám nghiệm của Phương Khắc, so sánh với tình huống của Lỗ Thời, có lẽ có thể có phát hiện ra điều gì khác.
Cận Nhược vô cùng mất hứng, nói chỉ còn có nửa canh giờ thôi là đến giờ ăn trưa, hắn là sợ Hoa Nhất Đường ăn hết bàn, Lâm Tùy An phải cam đoan nhiều lần sẽ để lại cho hắn sáu món ăn ba món canh thì hắn mới không tình không nguyện rời đi.
Trở lại biệt viện, Mộc Hạ quả nhiên như biến ảo thuật chuẩn bị xong một bữa trưa thịnh soạn, Y Tháp nấu xong một nồi trà quái quỷ có thể so với ma dược, đôi mắt to màu xanh biếc tha thiết nhìn cô.
Lâm Tùy An hết sức né tránh tiếp xúc với tầm mắt của Y Tháp, liên tục nhét bánh hấp vào miệng, không dám để lại nửa khe hở bên miệng, còn tên vua dạ dày Hoa Nhất Đường thế mà lại phá lệ không có khẩu vị, bày ra tư thế tao nhã ngồi nghiêng một bên, cầm quạt gõ nhẹ thái dương, lông mi dài rũ xuống, gõ vài cái, lại hất quạt ra chậm rãi phe phẩy.
Đây là thói quen khi suy nghĩ của hắn, nhất định cầm quạt không rời tay, suy nghĩ càng nhanh, quạt vẩy càng nhanh... Lâm Tùy An không khỏi nghĩ đến một điều kỳ lạ: Nếu một ngày nào đó quạt của hắn bị mất, có phải hắn sẽ không thể suy luận ra được gì không?
"Trư nhân, uống trà."
Chỉ trong một thoáng thời gian đó, Y Tháp đã nhìn thấy kẽ hở, vội đưa thẳng nước trà đến bên miệng cô, nước trà sền sệt bốc lên bọt khí màu đen, tản ra một cỗ mùi như ếch trong đầm lầy, Lâm Tùy An im lặng nhận chén trà, cầm trong lòng bàn tay vuốt ve một vòng mới lo lắng hỏi Hoa Nhất Đường: "Ngươi có tính toán gì chưa?"
Hoa Nhất Đường yên lặng một hồi: "Ta đang suy nghĩ, có lẽ là chúng ta đã phán đoán sai lầm, vụ án của Trân Bảo Hiên và vụ án của Lỗ Thời vốn là hai vụ án không liên quan, chỉ là trùng hợp đụng phải nhau. Không bằng chúng ta thử tách hai vụ án ra trước, biết đâu lại có điều đột phá."
Lâm Tùy An cũng nghĩ đến điểm này.
Hai vụ án gần như đồng thời xảy ra, Tiểu Yến lại vừa khéo bị liên lụy vào trong, hơn nữa bị chiếc Trâm Trân Châu kia dẫn dắt quấy nhiều cho nên ngay từ đầu bọn họ đã lựa chọn điều tra vụ án, nhưng theo điều tra càng sâu thì càng ngày càng có nhiều manh mối cho thấy, giữa hai vụ án này cũng không có điểm gì chung... Lâm Tùy An bây giờ không thể không nghi ngờ một khả năng khác... hai vụ án này có thể do ảnh hưởng từ thể chất xui xẻo của cô và thể chất Conan của Hoa Nhất Đường...?
Càng tệ hơn đó là, cô hoàn toàn không muốn thừa nhận!
Hoa Nhất Đường hỏi Mộc Hạ: "Đại ca có trả lời tin tức không không?"
"Ta đã truyền thư về Dương Đô theo lời dặn của Hoa tứ lang rồi, lúc hừng đông nhận được hồi âm của gia chủ, nói..." Mộc Hạ dừng một chút: "Thật ra một năm nay, ngoại trừ Ngũ Đô ra, mấy hàng trân bảo của Hoa thị đặt ở mấy huyện thành xa đều xuất hiện đồ giả, tuy rằng số lượng không nhiều lắm, nhưng liên quan đến địa vực, tình hình thì rất giống với thành Hà Nhạc."
Hoa Nhất Đường nghiến răng: "Ta biết ngay mà, một tên ăn chơi trác táng không quan tâm gì như ta, sao đến lượt đi kiểm ra sổ sách, đại ca rõ ràng muốn ta đến đây điều tra!"
Lâm Tùy An gật đầu: "Hoa gia chủ anh minh."
Cũng coi như là tận dụng rác thải.
"Những vụ án này có ba điểm tương tự, thứ nhất, đều là lấy đồ giả đổi thành đồ thật, thứ hai là qua lời tiểu nhị kể lại, trước đó từng có khách đến thử đồ thật rồi, nhưng vị khách này phần lớn đều là khách quen, cơ bản đều là những nữ tử phú quý, tuổi tác từ mười bảy tám đến năm sáu mươi, cách ăn nói khéo léo, cử chỉ cao nhã, vừa nhìn đã biết là gia đình phú hộ, rất khó khiến người ta cảnh giác, thứ ba là sau đó chưởng quầy hỏi lai lịch của những nữ tử quen biết này, khách quen lại nói, thật ra cũng không quen biết, chỉ là ngẫu nhiên gặp nhau nói chuyện vui vẻ, nên mới kết bạn để đến cửa hàng."
Lâm Tùy An chép miệng: "Tám phần là mấy tên trộm vặt gây án. Ta đoán chừng thủ pháp gây án có lẽ là giả trang thành quý phụ chọn mua trang sức, thừa lúc thử đeo trang sức thần không biết quỷ đem hàng thật bất giác đổi thành đồ giả. Vì như bà dì Ngũ Nương Viên gia kia... thủ pháp này nghe thì rất đơn giản, nhưng thao tác cũng không đơn giản chút nào."
Một là phải có kỹ năng diễn xuất, hai là phải có tố chất tâm lý cứng rắn, ba là phải có năng lực xã giao siêu mạnh, điểm quan trọng nhất là tên trộm này cuối cùng đã dùng thủ pháp nào để cải trang thành nữ tử ở các độ tuổi không giống nhau đây? Chẳng lẽ là...
Hoa Nhất Đường liên tục phe phẩy quạt: "Bà dì của Viên gia kia điều tra được gì rồi?"
Mộc Hạ: "Quảng Đô truyền đến tin tức, bà dì của ngũ nương Viên gia quả thực đã chết hơn hai năm, cho nên lão phụ nhân mà ngũ nương Viên gia nhìn thấy có lẽ là vừa khéo có người giống người, hoặc là có người cải trang thành bà ta."
Hoa Nhất Đường hờ hững cười: "Nào có nhiều trùng hợp như vậy."
Mộc Hạ: "Nếu là giả dạng..."
Y Tháp: "Ta biên, trong thoi ban co, là nghi dung thuật. (Ta biết, trong thoại bản có, là dịch dung thuật)"
Lâm Tùy An cực kỳ kích động: "Thật sự có dịch dung thuật sao?!"
"Loại kỹ thuật xuất thần nhập hóa này đã thất truyền trên giang hồ mấy chục năm rồi." Cận Nhược chạy vù vào, đặt mông xuống ngồi bên cạnh Mộc Hạ, cầm bánh hấp nhét vào miệng, nhồm nhoàm nói: "Hơn nữa cho dù người nọ tái xuất giang hồ, thì cũng coi thường cái loại ăn cắp vặt như này thôi."
"Ồ, người ngươi nói là ai?" Lâm Tùy An hỏi.
Cận Nhược dựng thẳng năm ngón tay lên: "Bí sử giang hồ cấp bậc này, một người năm mươi vàng."
Lâm Tùy An quyết định thay đổi đề tài: "Phường Bắc Nhạc bên kia điều tra thế nào rồi?"
Cận Nhược uống một ngụm nước: "Chín người chết, bốn ông lão và năm bà lão, đều đã hơn sáu mươi tuổi, đều là lão nhân cô quả, mắc bệnh lâu năm già yếu bệnh tật, gia đồ chỉ có bốn bức tường, tứ vô vô thân, ngày thường rất ít khi ra đường, số lần ra ngoài một tháng chỉ đếm trên đầu ngón tay, chết ở nhà thối rữa hơn nửa tháng mới bị phát hiện, không người thu nhận thi thể, chôn ở bãi tha ma. So ra thì Lỗ Thời coi như cũng không tệ, tuy Rằng Lỗ Cửu chưa bao giờ quan tâm hắn, nhưng ít nhất cũng tính là cháu họ hàng xa, còn có Tiểu Yến thường xuyên đến thăm hắn, cho nên thời gian phát hiện thi thể sớm hơn chín người kia."
Lâm Tùy An trầm ngâm: "Phát hiện thi thể càng sớm, càng dễ khám nghiệm tử thi vì có nhiều sơ hở, phát hiện thi thể càng muộn, nguyên nhân tử vong càng dễ che giấu..."
Cho nên hung thủ cố ý chọn chín người này... Sao...
Hoa Nhất Đường: "Vấn đề mấu chốt bây giờ là nguyên nhân cái chết của Lỗ Thời, nếu lời Kỷ Cao Dương nói là thật, đều chết ngoài ý muốn, nhưng theo lời Phương Khắc nói, thì hẳn là trúng độc bỏ mạng. Thật ra đây vốn không phải là một vấn đề, thế nhưng cái tên Lý ngỗ tác kia lại là một tên vô dụng, hoàn toàn không đáng tin chút nào."
Đây là hậu quả bi thảm của việc thiếu nhân viên kỹ thuật pháp y có thẩm quyền! Lâm Tùy An thở dài.
Hoa Nhất Đường: "Hơn nữa, ta cứ cảm thấy Hồng Đào Long Quỳ kia có điểm kỳ lạ..."
Cận Nhược: "Nhưng sau khi còn thỏ kia ăn thảo dược vào thì đâu có sao."
Y Tháp giơ tay lên: "Tho thu thuoc truoc."
Mộc Hạ phiên dịch: "Thỏ thử thuốc trước."
"Không đúng." Lâm Tùy An lắc đầu: "Lúc trước chúng ta đến y quán Kỷ tộc đã gặp những con thỏ kia, chúng đều gặm đủ loại thảo dược trong vườn, nếu cỏ có độc, chúng nó đã chết từ lâu rồi."
Cận Nhược: "Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy lời Phương Khắc đáng tin hơn?"
Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường gật đầu.
Mộc Hạ khó hiểu: "Vì sao?"
Y Tháp nghi ngờ: "Khuôn mặt của Phương Khac giống nguoi xau hơn."
Lâm Tùy An: "Ta đã từng nhìn thấy quá trình khám nghiệm tử thi của Phương Khắc, nghiêm túc hơn với những ngỗ tác bình thường nhiều."
"Bản báo cáo hắn viết rất rõ ràng, chi tiết cũng rõ ràng, luận chứng chính xác, tuyệt đối không phải bịa bừa. Còn nữa..." Hoa Nhất Đường gõ quạt nói: "Trong thành Hà Nhạc, cho dù là nam nữ già trẻ đều khen ngợi Kỷ Cao Dương. chuyện này cực kỳ không hợp lý, dù sao đưa mắt ra nhìn khắp thiên hạ, nhân vật xuất trần thoát tục như thế cũng chỉ có một người, mà cho dù là người hoàn mỹ như vậy, cũng rất khó được mọi người yêu thích."
Lời này vừa nói ra, ngoại trừ Mộc Hạ ra thì ai nấy đều sửng sốt.
Cận Nhược: "Còn có người trâu bò như vậy sao? Ai thế?"
Hoa Nhất Đường mặt mày cong cong, quạt trong tay xoay một vòng, rồi chỉ về phía mình, Mộc Hạ lập tức lui về phía sau một bước, đứng phía sau Hoa Nhất Đường bày ra tạo hình long trọng giới thiệu: "Đương nhiên là Hoa gia Tứ Lang danh khắp thiên hạ!"
Y Tháp vỗ tay.
Cận Nhược thiếu chút nữa bị bánh hấp làm nghẹn chết: "Khụ khụ khụ khụ khụ!"
Lâm Tùy An đỡ trán, cố gắng kéo cái đề tài bị lệch mười vạn tám ngàn dặm trở về: "Căn cứ vào đặc điểm của chín người kia và thói quen giết người của hung thủ mà suy đoán, Lỗ Thời cũng không phải con mồi thích hợp nhất, vậy vì sao hắn lại mạo hiểm giết Lỗ Thời, chẳng lẽ có nguyên nhân đặc biệt gì chăng..."
Nói đến đây, trong đầu cô đột nhiên kêu "tinh" một tiếng, quay phắt đầu nhìn Hoa Nhất Đường.
Hoa Nhất Đường rõ ràng cũng nghĩ đến, ánh mắt sáng như sao: "Bởi vì hung thủ nhìn thấy trang sức trân châu, nổi lòng tham!"
Trái tim Lâm Tùy An đập thình thịch, biểu cảm vẫn trấn tĩnh, gật đầu nói: "Rất hợp lý, nhưng không có chứng cớ."
Cận Nhược: "Bây giờ ta nghi ngờ thực sự có món đồ trang sức đó không nè? Lỗ Cửu không tìm được, Tiểu Yến gần gũi nhất với Lỗ Thời cũng không biết, thậm chí ngay cả trang sức gì cũng không biết... ngoại trừ Lỗ Thời, căn bản không có người sống nào từng nhìn thấy."
Lâm Tùy An: "Có người từng thấy."
Cận Nhược, Mộc Hạ, Y Tháp kinh hãi: "Ai?!"
Ngón tay vàng của cô đã nhìn thấy!
Đương nhiên, còn có...
Lâm Tùy An híp mắt: "Hung thủ."
Cận Nhược: "Thế thì có tác dụng gì đâu?! Chẳng lẽ ngồi trông hung thủ tự lấy ra sao?"
"Ý hay." Hoa Nhất Đường "bốp" một tiếng khép quạt lại, cười đến vô hại: "Để cho hung thủ tự lấy ra!"
2.9.2022