NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 53: Nghi phạm giết người thực sự
Thuốc?!
Chẳng lẽ là người sống thử thuốc sao? Lừa đảo sản phẩm chăm sóc sức khỏe người cao tuổi? Chẳng lẽ thời đại này cũng có phòng thí nghiệm sinh học?! Suy nghĩ của Lâm Tùy An giống như bong bóng bay trôi nổi trên bầu trời.
Hoa Nhất Đường: "Thuốc gì?"
"Lỗ Thời mắc chứng ho, phải uống thuốc quanh năm, thứ độc này vốn nằm trong phương thuốc của hắn, độc hay thuốc đều từ một nguồn, là thuốc hay là độc, giới hạn chỉ cách một đường." Phương Khắc nhướng đôi mắt u ám: "Hoặc có thể nói là... chỉ bằng ý niệm của một y giả."
Lâm Tùy An không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nhớ lại nội dung Hoa Nhất Đường trò chuyện với người qua đường lúc trước.
[Phong thủy của phường Bắc Nhạc không tốt, đại phu trong thành cũng không muốn đi, chỉ có Kỷ đại phu bằng lòng đến phường Bắc Nhạc khám bệnh miễn phí cho người già trong phường, còn trả tiền thuốc cho bọn họ.]
Người chịu khám bệnh cho lão nhân ở Bắc Nhạc Phường chỉ có Kỷ đại phu, nói cách khác...
Thần sắc Hoa Nhất Đường chợt lạnh: "Ngươi nghi ngờ Kỷ đại phu?!"
"Đáng tiếc phương thuốc của hắn không chê vào đâu được, về phần bã thuốc... là thuốc ba phần độc, chỉ cần liều lượng thích hợp, căn bản không kiểm tra được gì." Phương Khắc lại từ rút ra một xấp giấy từ trong rương gỗ đẩy đến trước mặt Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An, chữ viết trên giấy cứng rắn, nét mực khô quắt, quả thực chính là bản sao con người của Phương Khắc.
Lâm Tùy An để ý thấy bố cục nội dung trên giấy rất giống với bản báo cáo khám nghiệm tử thi mà cô từng nhìn thấy trước đó, chỉ là không có thanh màu đỏ được quan phủ in, lần lượt viết tên, địa chỉ, tuổi tác, giới tính, đặc điểm thể trạng của người chết, trình tự khám nghiệm tử thi, hạng mục, chi tiết, nguyên nhân dẫn đến tử vong vân vân, cuối cùng còn đặc biệt có thêm một hạng mục, số lấy mẫu các cơ quan nội tạng của thi thể nạn nhân.
Phần báo cáo khám nghiệm tử thi này được trình bày chi tiết, đánh dấu rõ ràng, logic chặt chẽ, vượt xa tất cả các mục khám nghiệm tử thi mà trước đó cô từng thấy. Quan trọng hơn là Lâm Tùy An lại có thể hiểu được một bộ phận trong đó.
Ghê thật, người này chẳng lẽ là pháp y từ thời hiện đại xuyên qua tới đây? Lâm Tùy An phấn chấn tinh thần, hạ thấp giọng nói đối với một câu ám hiệu: "Kỳ biến gặp bất biến?"(*)
(*)Câu này là câu đầu trong khẩu quyết để nhớ hệ thức lượng tam giác ở tung của.(em tra gg rồi đoán đại khái vậy, chắc cái này ai ở thời hiện đại đi học cũng biết)
Phương Khắc không hiểu: "Cái gì cơ?"
Lâm Tùy An: "Rượu ngọc dịch cung đình?"(*)
(*) Cây này là từ tiết mục "kỳ ngộ đi làm" của chương trình xuân vãn năm 1996.
Phương Khắc: "Độc này liên quan gì đến rượu?"
"..."
Không phải là đồng hương à.
Lâm Tùy An cực kỳ tiếc nuối.
Trong lúc Lâm Tùy An cố ý thăm dò, thì Hoa Nhất Đường kiểm tra xong tất cả bản báo cáo khám nghiệm thi thể xong, hắn cau mày, sắc mặt nặng nề nói: "Ghi chép này của ngươi tổng cộng có chín người, thời gian tử vong từ tháng sáu năm nay đến nay, đều là người già hơn sáu mươi tuổi, nguyên nhân tử vong mà Bất Lương đưa ra gần như đều là tuổi già sức khỏe yếu, bệnh lâu thọ tận. Mà kết luận của ngươi lại khác." Hoa Nhất Đường nâng mắt, nhìn thẳng vào mắt Phương Khắc: "Ngươi nói nguyên nhân cái chết của bọn họ đại khái chia làm ba loại: tim đập nhanh chết, hít thở không thông, co giật."
Phương Khắc dường như hơi kinh ngạc trước tốc độ đọc của Hoa Nhất Đường, yên lặng nhìn hắn một cái rồi lại đưa bản báo cáo khám nghiệm thi thể vừa mới ghi chép của Lỗ Thời tới: "Không phải chín người, là mười người. Không, có lẽ không chỉ có mười người, lúc ta phát hiện ra điểm khác thường thì đã là tháng sáu, nhưng một năm trước phường Bắc Nhạc đã có mấy chục người già tử vong, nguyên nhân tử vong mơ hồ, số lượng cũng khác lạ, hơn nữa." Hắn hơi dừng lại, nói: "Bọn họ không ngoại lệ đều là bệnh nhân của Kỷ Cao Dương, sau khi chết thi thể cũng do Kỷ Cao Dương xử lý, rồi báo cáo lên nguyên nhân tử vong."
Bên ngoài Lâm Tùy An cố gắng duy trì phong thái bình thản, thế nhưng nội tâm đã sùng sục như chảo dầu: Đệt! Thật hay giả thế trời?!
Hoa Nhất Đường hỏi lại lần nữa: "Ngươi có chứng cớ không?!"
"Tạm thời không có." Phương Khắc dọn lại tất cả bản báo cáo khám nghiệm: "Nhưng chỉ cần điều tra ra là dùng loại tra là loại độc nào, ta nhất định có thể tìm được chứng cớ."
"Việc này, ngươi có báo quan không?" Hoa Nhất Đường hỏi.
Phương Khắc cười nhạo: "Báo quan có tác dụng rắm gì! Huyện nha ngày ngày say rượu, đến cả việc khám nghiệm tử thi cũng không biết, Từ huyện lệnh lại hồ đồ, cho dù đưa chứng cớ bày ra trước mắt bọn họ, bọn họ cũng coi như không nhìn thấy. Huống chi người chết đều là quỷ nghèo không người thân không chỗ dựa, trong mắt bọn họ thì sống cũng là chướng mắt, chết cho sạch sẽ, về phần chết như thế nào, dù sao cũng không có người hỏi han, cũng không liên quan gì?"
Hoa Nhất Đường nhíu mày, chuôi quạt chậm rãi gõ vào lòng bàn tay.
Lâm Tùy An hỏi điều nghi ngờ cuối cùng: "Vậy vì sao ngươi lại điều tra?"
Phương Khắc nở nụ cười đầu tiên từ khi gặp mặt tới nay, đôi môi trắng bệch nhếch lên một nửa, đồng tử đen nhánh, nhìn u ám đáng sợ: "Rảnh rỗi không có việc gì làm, vô vị."
Lúc từ nhà Phương Khắc đi ra thì đã là giờ thìn, ánh sáng bình minh nhuộm cả không khí trở nên lung linh lấp lánh, mùa thu lạnh lẽo như sợi lông vũ chui vào khoang mũi, Lâm Tùy An không khỏi hắt hơi một cái.
"Hắt xì!" Hoa Nhất Đường hắt hơi càng vang hơn, đã thế còn run rẩy hai cái, giống như muốn lắc hết mùi ở trong y quán Phương thị lúc nãy.
Hai người cả đêm không ngủ, vừa sợ hãi vừa mệt mỏi, bụng đã đói meo, dọc theo con đường chính của phường Trung Nhạc đi thẳng đến thành Bán Hà, giờ thìn cửa phường vừa mở ra, trên đường người đi bộ càng lúc càng nhiều, không ít nông dân chọn rau xanh vội vàng đi từ các phường vào dòng người, tất cả đều chạy vào chợ. Thành Hà Nhạc không có chợ đông, chợ tây nghiêm túc như cái tên của nó, cũng không coi tất cả lý phường đều là chợ như ở Dương Đô, ngoại trừ hình thái trung gian của hai loại thị trường này, ngoại trừ các cửa hàng đặt tại các phường ra thì khu chợ lớn nhất là chợ sớm bên bờ sông Thanh Việt, tương tự như ngày hội chợ lớn của huyện Nam Phố, mỗi ngày náo nhiệt nhất là vào lúc sáng sớm.
Ba cây cầu đá trên sông là mốc phân chia giới hạn dễ thấy nhất, chia bờ sông thành ba đoạn trên và dưới, đoạn trên chủ yếu là nơi mua bán, mua bán các mặt hàng, trái cây, thịt, gia cầm sống, tạp hóa, quần áo, giày dép và mũ nón đều có bán, chủ yếu là do nông dân tự sản xuất và tiêu thụ, quy mô quầy hàng đều có hạn, giống như gạo, vải, đồ vàng bạc, v.v... không gì không bán, đoạn giữa là thị trường nhân lực, thợ thủ công, thợ rèn, hàng môi giới người môi giới... đều tụ tập ở đây, cực kỳ nhiệt tình trao đổi về diễn biến thị trường lao động gần đây và thông tin về bên ất bên giáp, đoạn sau chủ yếu là các quầy hàng thực phẩm nhỏ. Bữa sáng phong phú, lượng lớn đủ no, bánh hấp bánh bao thịt dê, bánh dẻo bánh hồ, biến cả cây cầu đá trở nên náo nhiệt phong phú.
Hoa Nhất Đường quả thực đã đói lắm rồi, không màng kén chọn nữa mà tìm một quầy bánh bột(*) có nhiều người, vừa đặt mông ngồi xuống đã gọi sáu chén bánh bột lớn, khiến thực khách xung quanh vô cùng ngạc nhiên.
(*)Bánh bột là một loại mỳ nước thời cổ đại, em nhìn thây giống như bánh canh bên mình á. Ai tò mò thì 餺飥 tra hai từ này thử ha.
Chủ quán là một người mặt rỗ, cười rất miễn cưỡng: "Hai vị khách quan, nhà ta toàn bát lớn, hai người ăn sáu bát lớn, có phải nhiều quá rồi hay không..."
Hoa Nhất Đường: "Lâm Tùy An ăn mấy bát?"
Lâm Tùy An: "Một bát."
Hoa Nhất Đường: "Vậy thì cứ làm bảy bát trước, nếu không đủ thì gọi thêm sau."
Chủ quầy: "!!"
Hoa Nhất Đường móc ra một xâu tiền nhét vào tay chủ quán: "Nhanh lên, ta đói bụng."
Chủ quán lẩm bẩm "Quả nhiên nhìn người không thể nhìn vẻ bên ngoài", không lâu sau, bảy chén bánh bao được đặt bàn, Lâm Tùy An mới ăn hai thìa, hai chén trước mặt Hoa Nhất Đường đã trống rỗng, khó tin nhất là tốc độ ăn của hắn, rất nhanh thế nhưng động tác lại hết sức tao nhã, bánh bột vừa đến bên miệng hắn thì không biết chui tọt vào bụng như thế nào, lúc ăn đến bát thứ năm, người xung quanh người vốn hóng hớt để cười nhạo Hoa Nhất Đường đều lộ ra ánh mắt kính nể, còn có không ít tráng hán nông gia giơ ngón tay cái lên, ca ngợi Hoa Nhất Đường đúng là "hán tử đích thực".
Là một cái thùng cơm đích thực thì có. Lâm Tùy An thầm nghĩ: Cận Nhược nói không sai, với lượng ăn uống này của hắn, ngoại trừ Hoa thị giàu nhất nước ra thì cũng chẳng ai có thể nuôi nổi.
Lúc ăn đến bát thứ sáu, tốc độ của Hoa Nhất Đường chậm lại, cuối cùng mở miệng trò chuyện với Lâm Tùy An: "Ngươi cảm thấy lời của Phương Khắc kia có thể tin được không?"
"Cũng chưa biết." Lâm Tùy An thổi thổi bánh bột nói: "Bây giờ đều là lời nói từ một phía, khó phân biệt thật giả, vả lại người này ăn nói quái dị, nói một câu khó nghe, hắn..."
"Không giống người tốt." Hoa Nhất Đường tiếp nửa câu tiếp theo.
Lâm Tùy An nhún vai, từ chối nói tiếp.
Lời Phương Khắc nói nghe rất có lý có tính, câu nào câu nấy đều rất logic, thoạt nghe rất đáng sợ nhưng cô và Hoa Nhất Đường đều không biết gì về khám nghiệm tử thi, cho dù Phương Khắc nói bậy, bọn họ cũng không thể nào phân biệt được.
"Ngươi còn nhớ lời người qua đường nói lúc trước không?" Hắn từng nói, đại phu họ Phương của phường Trung Nhạc là một đại phu tầm thường, chữa chết mấy người, phải bồi thường tiền đến quần cũng đem đi bán." Hoa Nhất Đường quạt gõ nhẹ mép bàn, hạ thấp giọng nói: "Hẳn là nói hắn nhỉ."
Lâm Tùy An: "Hắn có mặc quần."
Hoa Nhất Đường: "... Này."
"Có điều xem ra quả thực rất nghèo." Lâm Tùy An vớt ra hai miếng bánh bột trong bát cho vào miệng, chậc một tiếng nói: "Nhưng có một điểm hắn nói rất khớp với ngươi, số lượng người chết ở phường Bắc Nhạc gần đây không ổn, nếu nhìn vào điểm này, ta bằng lòng tin hắn một lần."
Hoa Nhất Đường giật mình, nhìn chằm chằm Lâm Tùy An, đột nhiên nhếch miệng mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng sáng như bạch ngọc, Lâm Tùy An nhìn đến hai mắt hoa lên, vội vàng cúi đầu uống một ngụm canh, canh quá mặn, sặc đến mức cô ho khan liên tục, một chén trà ấm áp nhét vào trong tay, Lâm Tùy An bưng lên đưa vào miệng, nước trà vừa thấm qua đầu lưỡi, lại phun ra ngoài.
Nước trà vừa đắng vừa chua vừa cay vừa chát, phỏng chừng dung dịch Phương Khắc dùng để ngâm mẫu vật thi thể cũng chỉ có thể đến như thế.
Người có thể nấu được mùi vị kinh hãi như thế, hẳn là chỉ có...
"Trư nhân, uống trà." Giọng nói lơ lớ như ác mộng của Y Tháp vang lên bên tai, Lâm Tùy An suýt nữa quỳ xuống. Người anh em, anh đúng là âm hồn bất tán mà!
"Lục mặt rỗ, cho thêm hai bát bánh bột!" Cận Nhược ngồi xuống bên cạnh Lâm Tùy An, phủi sương mai trên người: "Hai người các ngươi ở chỗ này ăn no uống say, chúng ta thì tìm các ngươi cả đêm, ta lo chết mất thôi!"
Chắc tôi tin anh! Bọn họ mới ngồi đây ăn hai miếng bánh bột, hai người này đã tìm tới ngay, há mồm là có thể kêu thẳng tên của chủ quán này. Khóe mắt Lâm Tùy An liếc mắt nhìn chủ quán mặt rỗ, chủ quán cười hì hì nháy mắt với cô... quả nhiên là người Tịnh Môn, rõ ràng Cận Nhược nắm rõ hành tung của hai người họ trong lòng bàn tay.
Huống chi sắc mặt tên nhóc Cận Nhược này hồng hào, thoải mái tươi tắn, nhìn thôi cũng biết tối qua ngủ rất ngon.
Lâm Tùy An: "Lau gỉ mắt đi kìa."
Cận Nhược cười hề hề, đưa tay lên lau mặt: "Đến bãi tha ma tra ra được gì không?"
"Đừng nói nữa." Hoa Nhất Đường tang thương xua tay: "Đêm nay có thể nói là một đêm kinh hồn thăng trầm phập phồng một lời khó nói hết, các ngươi thì sao, có thu hoạch được không?"
"Có." Y Tháp giơ tay lên: "Có một điểm, có một chiếc nhẫn đá quý, là một đồ giả, ta hỏi rồi, ¥%¥#@#%%#% có vấn đề."
(cảm ơn tác giả đã không viết mớ này ra)
Lâm Tùy An: "......"
Hoa Nhất Đường: "......"
Cận Nhược nghiến răng nghiến lợi oán giận Lâm Tùy An: "Ngày hôm qua hai người đi bãi tha ma không dẫn theo hắn, cả đêm hắn cứ cằn nhằn bên tai ta, ta có nghe hiểu gì đâu, nhưng càng nghe không hiểu hắn ta lại càng nói nhiều, ta thực sự muốn điên đầu! Ngươi nói ngươi rảnh rỗi khi không đi dây vào tên này làm gì?!"
Đầu Lâm Tùy An đầy vạch đen.
Lương tâm trời đất, cô cũng có muốn đâu.
Hoa Nhất Đường dùng quạt chống trán, hơi bất đắc dĩ: "Mộc Hạ đâu?"
Cận Nhược: "Cửa phường vừa mở, Lý chưởng quầy đã tới, nói là có việc gấp tìm ngươi, ngươi không có ở đây hắn lập tức bắt Mộc Hạ đi, thần thần bí bí, không biết muốn làm gì? Chỉ là ta thấy sắc mặt Lý chưởng quầy không tốt lắm, tám phần không phải là chuyện tốt lành gì."
Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt đứng dậy: "Vừa lúc thuận đường, đến Trân Bảo Hiên của phường Tam Hà xem thử."
Cận Nhược: "Này, ta còn chưa ăn bánh bột mà..."
Lời còn chưa dứt, khu chợ đã trở nên xôn xao, không biết vì sao lại đột nhiên loạn một nùi, Cận Nhược vù một cái chui vào đám người, một lúc sau lại trượt người trở về lại, hai mắt tỏa sáng nói: "Bất Lương của huyện nha huyện thành Hà Nhạc dốc toàn bộ đổ ra đương, nói là đến phường Trung Nhạc bắt một ác nhân mưu tài hại mệnh, lại là một đại phu!"
Lời này vừa nói ra, Lâm, Hoa hai người đều kinh hãi đến thất sắc.
Hoa Nhất Đường: "Ngươi không nghe lầm chứ?! Là phường Trung Nhạc chứ không phải là phường Thất Hà?"
Lâm Tùy An: "Đại phu tên gì?!"
Cận Nhược: "Phương Khắc.
*
Lúc mọi người chạy tới huyện nha phường Nhất Hà, Từ huyện lệnh đã bước ra chính đường, hô đường uy, một nguyên cáo, hai bị cáo lần lượt quỳ gối ở đại sảnh, Lâm Tùy An kinh ngạc phát hiện, nguyên cáo lại là Lỗ Cửu, bị cáo thế mà lại là Tiểu Yến và Phương Khắc.
Lỗ Cửu quỳ gối trên công đường khóc lóc thảm thiết, lời thoại đơn giản chính là "Thúc phụ nhà ta chết oan quá, huyện lệnh lão gia nhất định phải làm chủ cho ta", sắc mặt Tiểu Yến trắng bệch, hai mắt ửng hồng, nức nở nói: "Ta oan uổng quá, ta tuyệt đối không có hại Thời gia gia, Lỗ Cửu ngậm máu phun người". Bách tính bên ngoài công đường xem rất say sưa, ghé đầu ghé tai trò chuyện với nhau.
So ra thì Phương Khắc quỳ gối bên cạnh lại yên tĩnh đến khác thường, ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên, giống như đang ở trong thế giới 2D vậy.
Thần kỳ là hai vị chưởng quầy và Mộc Hạ của Hoa thị cũng ở trong đám người đó, thậm chí còn giúp Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An chiếm vị trí VIP hàng đầu, Mộc Hạ vội lên báo cáo với Hoa Nhất Đường:
"Trời vừa mới sáng Lỗ Cửu đã đến huyện nha báo quan, nói Tiểu Yến và người khác hợp mưu hại chết thúc phụ Lỗ Thời của hắn, còn úp cái mũ mưu tài hại mệnh."
"Khoan." Cận Nhược bộ sung thêm một câu: "Lỗ Thời kia nghèo khố rách áo ôm, có gì đáng tiền mà mưu đồ chứ?"
Lý chưởng quầy: "Nghe nói hôm qua Lỗ Cửu ở nhà Lỗ Thời dọn dẹp di vật phát hiện một phần chứng từ, Lỗ Thời khi còn sống từng mua một viên trân châu ở Hoa Bảo Hiên, nhưng Lỗ Cửu lục lọi cả nhà Lỗ Thời, cũng không tìm được viên trân châu đó."
Lâm Tùy An: "Chứng từ kia chẳng lẽ là đồ giả?"
Cô còn chưa dứt lời, Bất Lương đã đưa một người có dáng vẻ như chưởng quầy vào nha đường: "Bẩm đại nhân, Chưởng quầy Hoa Bảo Hiên đã tới."
Chưởng quầy Hoa Bảo Hiên rất trẻ, ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, đầu tròn mặt tròn trông rất thật thà, vừa vào nha đường đã sợ tới mức mềm cả chân, giọng nói cũng run rẩy theo: "Thảo, thảo dân Điền Bảo, bái kiến đại nhân."
Lý chưởng quầy lập tức nói rõ: "Là một cửa hàng trang sức nhỏ, bán ra đều là hàng thứ cấp còn sót lại, còn lâu mới so được với Trân Bảo Hiên của Hoa thị chúng ta."
Cận Nhược bổ sung: "Điền Bảo là người thật thà, mua bán trung thực, đồ trang sức trong cửa hàng tuy không tính là thượng phẩm, nhưng giá cả hợp lý, đồng đẳng không lừa gạt, có danh tiếng không tệ với hàng xóm láng giềng."
Sắc mặt Lý chưởng quầy và Trương chưởng quầy không dễ nhìn lắm.
Lâm Tùy An nhướng mày: Không hổ là thiếu môn chủ Tịnh Môn, ngày hôm qua mới đi ra ngoài dạo chơi mấy canh giờ, mà ngay cả tin tức thế này cũng thám thính được.
Hoa Nhất Đường nhìn Cận Nhược, tán thưởng gật đầu.
Cận Nhược giơ ngón tay lên: "Coi như là một tin tức, nhớ trả tiền."
"..."
"Điền Bảo, ngươi nhìn xem chứng từ này có phải là của cửa hàng nhà ngươi không?" Huyện lệnh sai người đưa chứng từ đến trước mặt Điền Bảo.
Điền Bảo nhìn qua, liên tục gật đầu: "Đúng vậy."
Ngươi còn nhớ rõ trân châu bán cho ai không?
"Nhớ rõ, là Lỗ Thời."
"Bốp!" Huyện lệnh vỗ mạnh Kinh đường mộc xuống: "Hoang đường, nhà Lỗ Thời nghèo như thế, sao có tiền mua trân châu được?!"
Điền Bảo vội vàng dập đầu nói: "Thảo dân không dám lừa gạt đại nhân, gia phụ và Lỗ Thời từng là cố giao, Lỗ Thời tuy rằng mấy năm gần đây hơi nghèo túng, nhưng khi còn trẻ từng là thợ trang sức nổi danh gần xa, về sau thê nữ bỏ mình ngoài ý muốn, lúc này mới hoang phế tay nghề, sống dật dờ qua ngày. Một năm trước, lão đột nhiên đến cửa hàng của ta, nói rằng ông muốn dùng số tiền tiết kiệm suốt đời của mình để mua một viên trân châu, số tiền ban đầu không đủ, nhưng ta nhớ rằng lão từng có giao tình với gia phụ, nên đã chọn một viên trân châu hơi khiếm khuyết để bán cho lão, giá cả chỉ bằng một nửa trân châu trên thị trường, ta không dám lấy giá cao đâu!"
"Lỗ thời mua trân châu để làm gì?"
"Lỗ Thời từng nói... lão muốn sử dụng chút vật liệu dư để làm cho đồ trang sức."
"Trang sức gì?"
"Cái này... Ta thực sự không hỏi kỹ."
Trán Lâm Tùy An đột nhiên giật giật, không khỏi liếc mắt nhìn Hoa Nhất Đường một cái, Hoa Nhất Đường khép quạt lại cũng nhìn về phía cô, cầm quạt chống cằm, nhướng mày.
Lâm Tùy An biết Hoa Nhất Đường và mình cùng nghĩ đến một chuyện:
Trâm trân châu mà ngón tay vàng mà cô nhìn thấy kia.
15.8.2022
Tiểu kịch trường:
Phương Khắc: Gặp ma rồi, tại sao ta trở thành nghi phạm giết người rồi?
Hoa Nhất Đường: Ôi ôi ôi, vấn đề này, ta quen nè.
Lâm Tùy An: Hơ hơ.