Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 247: C247: Ngàn năm mới được một phá quân





NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 247: Ngàn năm mới được một phá quân

Ngày thứ hai sau buổi giảng dạy ở đài ngắm sao, bộ đầu phủ nha An Đô nhận được mệnh lệnh dẫn người lên Học viện Tam Hòa.

Bộ đầu tên là Cốc Lương, nếu ai lưỡi to rất dễ gọi thành "Cô nương"(*), bản thân hắn lại là một hán tử khỏe mạnh tuổi gần năm mươi, nghe nói trước kia từng tòng quân, công phu không tệ, bộ dạng thật thà, rất được nha lại phủ An Đô và bất lương kính mến.

(*)cốc lương pinyin nà guliang, còn cô nương pinyin là guniang, có mấy người hay ngọng chữ nl ấy ạ.

Hoa Nhất Đường thức suốt đêm viết hai hồ sơ vụ án Học viện Tam Hòa, theo thứ tự là vụ án Tề Mộ giết người không thành và vụ án tham ô tiền sửa chữa, Cốc Lương chỉ mới nghe xong vụ án một lần, cả người đã choáng váng, sau một lúc lâu mới gãi gãi đầu nói: "Hoa tham quân giỏi quá! Nói thật, lão Lương tôi nghe không rõ lắm, chẳng qua nếu là mệnh lệnh Hoa tham quân, thì lão Lương nhất định tuân theo, cam đoan áp giải Tề Mộ, Hách Đại Lực và Ba Vân Phi về nha ngục An Đô hết."

Người này nói chuyện mang theo khẩu âm, sinh ra và lớn lên ở đây, giống như tiếng Thiểm Tây thời hiện đại, mang theo sự thuần phác và hài hước bẩm sinh, Lâm Tùy An nghe mà tưởng hắn nói tướng thanh.

Hoa Nhất Đường gật đầu: "Làm phiền Cốc bộ đầu, không biết Gia Thứ Sử bị thương thế nào rồi?"

Cốc Lương: "Khỏe lắm ạ! Đã có thể xuống đất rồi, ăn ngon ngủ ngon, lại béo thêm một vòng."

Hoa Nhất Đường:"..."

Lâm Tùy An: "Phì."

Cốc Lương nhìn Lâm Tùy An cười hê hê, ôm quyền, ra cửa thét to kêu đám bất lương nhân cũng rời đi.

Việc chính giải quyết xong, Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường lại đến Đông Uyển thăm Hà Tư Sơn.

Vụ án Tề Mộ đả kích rất lớn đối với Hà Sơn Trưởng, thương thế vốn đã khỏi bảy tám phần lại yếu đi, sốt cao một ngày một đêm, tức giận mắng Tề Mộ suốt nửa đêm, lúc hừng đông, cơn sốt cuối cùng cũng hạ, chỉ là đau lòng quá độ nên tinh thần còn hơi chán nản.

Mấy ngày sau đó, Nguyên Hóa và các học sinh thay phiên chăm sóc, hơn nữa còn có Hoa Nhất Phong ở bên khuyên bảo, tinh thần Hà Tư Sơn cũng xem như có chuyển biến tốt đẹp, Phương Khắc không chút khách khí để cho Mộc Hạ mua các loại dược liệu quý báu vận chuyển lên núi, mùi vị canh thuốc của Hà Tư Sơn càng ngày càng khó nói nên lời, Lâm Tùy An hoài nghi Phương Khắc là đang nhớ nhung hương vị trà địa ngục của Y Tháp.

Bạch Nhữ Nghi và Hoa Nhất Phong ở Học viện Tam Hòa quá lâu, Ngự Thư tư đã phát hai đạo hàm thúc giục, Hoa Nhất Phong ỷ vào quan hệ giữa Hoa thị và thánh thượng, trực tiếp viết thư xin nghỉ dài hạn, chuẩn bị thường trú ở Học viện Tam Hòa, Bạch Nhữ Nghi thì không dám, chỉ có thể mau chóng hoàn thành chương trình giảng dạy, quay về Đông Đô phục mệnh.

Ngày mọi người rời khỏi Học viện Tam Hòa, trời lại có tuyết rơi.


Hà Tư Sơn ngồi trong đình Tam Hòa, nhìn Tam Hòa phong được bọc trong màu trắng bạc, nhớ tới hơn nửa tháng trước lúc hắn và Tề Mộ cùng nhau nghênh đón đội ngũ Ngự Thư tư tặng sách, tựa như đã qua một thế hệ.

Hoa Nhất Phong nhìn mà đau lòng, giúp Hà Tư Sơn khép áo choàng lại, Hà Tư Sơn thu hồi suy nghĩ, nhìn Hoa Nhất Phong thật lâu, mỉm cười.

Hoa Nhất Đường cầm lò sưởi, nhăn mũi thở dài: "Lang quân Đường quốc kinh tài tuyệt đại ngàn vạn, Nhị tỷ lại cứ coi trọng lão nam nhân này, haiz, trở về phải ăn nói với đại ca như thế nào đây."

Phương Khắc chọc vào người Hoa Nhất Đường: "Lo cho ngươi trước đi."

Hoa Nhất Đường đảo mắt, lúc này mới nhìn thấy Bạch Nhữ Nghi nhân lúc hắn chưa chuẩn bị, lặng lẽ kéo Lâm Tùy An qua một bên nói to nói nhỏ, lông hồ ly trên áo choàng hắn như muốn nổ tung, vội xách theo áo choàng chạy tới.

Ánh mắt Bạch Nhữ Nghi nhìn Lâm Tùy An cứ phải gọi là lưu luyến không rời hai mắt đẫm lệ, hai tay cầm tập thơ "Định tình: "Mong Lâm nương tử hãy nhận lấy..."

Lâm Tùy An đổ mồ hôi: "Không, không hay lắm đâu..."

"Thực ra... đêm trước khi Hà Sơn Trưởng rơi xuống vách núi... Bạch mỗ đến đài ngắm sao là muốn nhờ Hà Sơn Trưởng giúp ta xem thử Bạch mỗ và Lâm nương tử có mấy phần duyên phận..." Bạch Nhữ Nghi khịt mũi: "Lúc ấy, Hà Sơn Trưởng đã nói với ta, theo tinh tượng thì ta và Lâm nương tử, chỉ có duyên bằng hữu, không còn gì khác... Bạch mỗ thương tâm quá nên mới đến Ngự Thư Lâu, viết nhiều thơ như vậy..."

Lâm Tùy An:...

Không ngờ đài ngắm sao còn có công năng đó.

Hoa Nhất Đường đứng một bên nghe rất thoải mái, quay đầu lại ném cho Hà Tư Sơn một ánh mắt: Lão Hà, làm tốt lắm!

Hà Tư Sơn mỉm cười gật đầu: Tứ Lang là người trong nhà, Hà mỗ đương nhiên không thể khuỷu tay quẹo ra ngoài.

Hoa Nhất Đường giơ ngón tay cái lên: Sau này lão Hà ngươi chính là nhị tỷ phu iu quý của ta!

Hà Tư Sơn và Hoa Nhất Phong thiếu chút nữa thì bật cười.

"Cho nên Bạch mỗ, Bạch mỗ..." Bạch Nhữ Nghi vội dùng tay áo lau mí mắt, ngẩng đầu, ánh mắt bị nước mắt làm cho lấp lánh: "Thơ này là Bạch mỗ tặng cho bằng hữu tốt Lâm Tùy An, chỉ tỏ vẻ kính nể ngưỡng mộ, không có ý gì khác, mong Lâm nương tử đừng từ chối!"

Nói đến đây rồi, nếu còn từ chối thì quả thực không hay. Lâm Tùy An trịnh trọng tiếp nhận quyển trục: "Đa tạ Bạch Thập Tam Lang, Lâm mỗ xin nhận!"

Bạch Nhữ Nghi đỏ mắt mỉm cười, nụ cười giống như mai vàng trong tuyết tàn.

Biểu cảm của Hoa Nhất Đường giống như bị tưới một bình dấm chua, sợi tóc đều bốc lên bong bóng chua, nhưng chỉ có thể cố gắng chống đỡ thể diện của một công tử, mỉm cười.

"Lâm nương tử, tại hạ cũng có một bài thơ tặng!"


Đột nhiên, một học sinh đỏ mặt chen tới, mở quyển trục trên tay ra, cao giọng đọc: "Hiên ngang oai hùng đao phong soái, võ khí đoan năng chấn núi sông!"(Em dịch hong được, kệ nó đi nha)

Lâm Tùy An: Hả?

Bong bóng chua trên đỉnh đầu Hoa Nhất Đường nổ tung một cái.

(hoạt hình quãi, truyện chị thỏ mọi người cứ coi như đang xem hoạt hình á, ba cái tư thế vì sao bốc đỉnh đầu đồ bả miêu ta chả khác gì hoạt hình, thề)

"Ta cũng có một bài, biểu thị ý kính ngưỡng đến Lâm nương tử." Lại một học sinh nhảy ra, hai tai đỏ bừng: "Hồng nhan phong hoa lập núi sông, gió đông hùng vỹ thán cân quắc*!"

*cân quốc anh hùng, chỉ mấy nữ anh hùng á.

Ngay sau đó, hơn ba mươi cái học sinh tranh nhau nhảy ra, hết người ngày đến người khác, người sau lớn tiếng hơn người đầu, người sau đỏ mặt hơn người đầu, tựa như một cái tây táo đỏ.

"Thế gian bao nhiêu nam tử, không thể được một tia sáng của Thiên Tịnh."

"Bích đao ánh tuyết phong, vạn điểu đề hồng trang."

"Hắc y như mực chấn thiên địa, Thiên Tinh vừa xuất xé thương khung."

"Một đao một người đi khắp chốn, thắng bại xưa này chỉ trong tiếng nói cười."

Móng tay Hoa Nhất Đường gần như cào thủng một lỗ trên lò sưởi, những học sinh này tuy rằng trong mắt lại ẩn tình, mặt đỏ tới mang tai, nhưng ngoài miệng lại nói những bài thơ này chỉ là để bày tỏ sự sùng kính, cũng không có ý làm "thơ tình", hắn cho dù muốn ngăn cản cũng là chẳng thể làm gì, chỉ có thể cưỡng chế biển dấm chua trong lòng bốc lên, mặc cho bong bóng chua trên đỉnh đầu nổ thành pháo hoa, buồn bực nhất chính là, hắn ở chỗ này ăn dấm chua đến kinh thiên động địa, Lâm Tùy An bên kia còn chẳng hiểu ra làm sao.

Lâm Tùy An bị đám câu từ nịnh bợ này đập đến mắt bốc sao vàng, lỗ tai và đại não đồng thời ngừng hoạt động, cô không hề có thiên phú tế bào não phiên dịch văn chương, thứ nghe đường gần như đều là "bla bla bla, bla bla bla", vội ngăn lại nói: "Ý tốt của chư viện Lâm mỗ xin nhận, nhưng... không đến mức, thực sự không cần đến mức đó đâu! Lâm mỗ thực sự chịu không xứng!"

"Lâm nương tử nói thế là sai rồi." Nguyên Hóa tiến lên một bước, cung kính thi lễ: "Lâm nương tử không màng an nguy liều mạng cứu Hà Sơn Trưởng, chỉ ân đức này thôi thì đã xứng đáng nhận rồi."

Lâm Tùy An: "Nguyên Hóa, không phải ngươi cũng muốn tặng thơ chứ?"

Nguyên Hóa vỗ vỗ hai má nóng bỏng, lấy quyển trục trong lòng ra, gằn từng chữ đọc: "Tố y xích đan tâm, Thiên Tịnh bích kinh thiên, tu mi không sợ, tuệ mục thức gian, ngàn năm khó được một Phá quân!"

"Hay lắm!" Các học sinh đồng loạt vỗ tay.


Lâm Tùy An ngẩn ra, cô nghe được một từ: "Phá quân!"

"Nguyên Hóa!" Hà Tư Sơn lớn tiếng quát: "Cẩn trọng lời nói!"

Nguyên Hóa bị quát đến mơ hồ, vội cúi đầu ôm quyền: "Sơn trưởng, nhưng, nhưng bài thơ này của đệ tử, có gì không đúng sao?"

Hà Tư Sơn há miệng, lại lắc đầu, không nói gì.

Bạch Nhữ Nghi giật mình: "Hà Sơn Trưởng hẳn là nghĩ tới danh hiệu Thiên Thu Phá Quân, cho nên cảm thấy không ổn thôi nhỉ?"

Lần này đừng nói Lâm Tùy An và đám học sinh, ngay cả đám người Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Phong cũng chưa từng nghe tới.

Hà Tư Sơn nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.

"Với tuổi tác của các vị, không biết cũng không kỳ quái." Bạch Nhữ Nghi nói: "Bạch mỗ cũng là nhờ đọc được cổ tịch trong tàng thư các Bạch gia mới biết được một hai. Hơn ba mươi năm trước, Đường quốc từng có một nữ tướng quân uy chấn thiên hạ, bách chiến bách thắng, công trạng vô số, có thể nói là võ giả đệ nhất Đường quốc, được bách tính cung phụng như thần minh, tôn xưng chiến thần, Huyền Long đế từng chính miệng tặng cho ngài cái tên Thiên Thu Phá Quân. Chỉ là chẳng biết vì sao, sau đó vị nữ tướng quân này đột nhiên mai danh ẩn tích, không biết tung tích."

Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường liếc nhau: Chiến thần nương nương trên tranh khắc Dịch Thành!

Hà Tư Sơn nặng nề thở dài: "Thời gian không còn sớm, Bạch thư sứ, Hoa tham quân, Lâm nương tử, các ngươi nên khởi hành rồi."

Bạch Nhữ Nghi lưu luyến nhìn về phía Lâm Tùy An: "Lâm nương tử, trân trọng, sau này nếu có cơ hội, đến Đông Đô..."

"Cáo từ!" Hoa Nhất Đường lôi Lâm Tùy An bỏ chạy, Lâm Tùy An giãy dụa quay đầu lại vẫy tay: "Bạch Thập Tam Lang, ngươi cũng bảo trọng, Hoa Nhất Đường người đòi mạng à..."

Người có ba cái vội! Chờ không được!

Hà Tư Sơn đưa mắt nhìn hai đoàn xe rời đi, phân phó mọi người leo núi trở về học viện, để Hoa Nhất Phong đi nghỉ ngơi trước, còn mình thì đến mật thư các của ngự thư lâu.

Mật Thư Các đa số là các bản sách quý, phải có thủ lệnh của Sơn Trưởng mới có thể đi vào, qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ Hà Tư Sơn và Bạch Văn, thì chỉ có Tề Mộ từng đi vào.

Hà Tư Sơn mở Ám các trên sàn nhà, lấy ra một cái túi vải, bóc từng tầng một, trong túi vải lại là một tầng giấy nỉ dầu, bên trong còn có một tầng da dê, trong da dê là giấy cách dầu màu vàng, tầng cuối cùng là Bạch Tuyên, trong Bạch Tuyên gói một cuộn cuộn ố vàng, trên bìa viết "**pháp"(đoạn này Tấn Giang không hiện chữ, em đành viết hai chữ ** vậy, không đoán được luôn)

Hà Tư Sơn không có mở ra quyển trục, thậm chí cũng không dám đưa tay chạm vào, chỉ nhìn thôi mà nỗi bi thương trong mắt dường như muốn tràn ra.

Nào ngờ vào lúc này, trong mật thư các yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng nói: "Không ngờ nhiều năm như vậy, ngươi còn giữ lại quyển đao pháp này, quả nhiên trung tín."

Hà Tư Sơn hoảng sợ biến sắc, vội cầm quyển trục lên ôm vào lòng: "Ai?!"

Trong bóng tối có một người bước ra, áo đen giày đen, trên mặt mang một cái mặt nạ màu bạc, hai mắt miệng mũi chỉ có khe hở thông khí nhỏ, dưới mắt trái có một vết xước, giống như nước mắt.

"Ngươi là ai?! Đến Học viện Tam Hòa làm gì?!" Hà Tư Sơn quát to.

Mặt nạ màu bạc nghiêng đầu: "Người trên giang hồ đều gọi ta là Vân Trung Nguyệt.


Trên đỉnh đầu Hà Tư Sơn xuất hiện gân xanh: "Học viện Tam Hòa ta không có thứ gì đáng giá!

"Lúc tại hạ tiến vào, nhìn thấy trên thạch đền thờ viết bốn chữ Ba người Hòa Sơn", trong giọng nói của Vân Trung Nguyệt mang theo ý cười: "Hà Tư Sơn, lá gan của ngươi không nhỏ nhỉ, còn dám trắng trợn khắc họ của nàng trên cửa học viện."

Vẻ mặt Hà Tư Sơn càng thêm do dự: "Ngươi không phải tới trộm đồ ư!"

Vân Trung Nguyệt móc từ trong ngực ra một cái túi vải ném cho Hà Tư Sơn, Hà Tư Sơn mở ra nhìn, trong túi thế mà lại là một cái túi nước hành quân cũ kỹ, trên miệng đồng của túi nước, có khắc một biểu tượng giống như dã thú.

Tơ máu đỏ thẫm trong nháy mắt che kín hai mắt Hà Tư Sơn, hắn cơ hồ là gào lên: "Sao ngươi lại có túi nước này?!"

Vân Trung Nguyệt lẳng lặng nhìn Hà Tư Sơn thật lâu, giơ tay nhẹ nhàng tháo mặt nạ bạc xuống.

Nước mắt Hà Tư Sơn chảy ra hốc mắt như, nặng nề quỳ xuống đất, đầu vùi trên sàn nhà, khóc không thành tiếng.

(mạnh dạn đoán anh Nguyệt là con của chị tướng quân Hòa Hòa gì đấy)

Tiểu kịch trường:

Lâm Tùy An sầu não, thơ của các học sinh đều được tỉ mỉ đóng khung, hơn ba mươi quyển, chất đầy hơn phân nửa thùng xe, một đóng to tướng thế này về nhà phải để ở đâu đây?

"Treo tất cả những thứ này lên tường, có phải phô trương quá không?" Lâm Tùy An hỏi.

Gân xanh trên thái dương Hoa Nhất Đường muốn nổ tung, nhưng quản lý biểu cảm lại hoàn mỹ không tỳ vết, hắn cười híp mắt nói: "Lễ vật quý giá như thế, tất nhiên phải đặt ở trong kho bảo vật của Hoa thị ta, nghiêm mật trông coi!"

"Ý kiến hay." Lâm Tùy An rất hài lòng, lấy phần Bạch Nghi tặng, mở ra nhìn thử, càng hài lòng: "Ta thích nhất bài hát này, treo ở đầu giường đi."

Gân xanh ở thái dương Hoa Nhất Đường bốp bốp bốp nổ tung: "Chữ bình thường, thơ bình thường, người bình thường, đừng treo."

Lâm Tùy An: "Dù sao cũng là lần đầu tiên có người hết lòng viết thơ cho ta như vậy, đáng kỷ niệm.

Con ngươi của Hoa Nhất Đường thiếu chút nữa rớt ra, Mộc Hạ đang lái xe suýt nữa hộc máu.

Phương Khắc yên lặng nhìn Hoa Nhất Đường cào nát cái rương gỗ bên cạnh, nếu là không đoán sai, bên trong hẳn là cũng có một quyển trục, Mộc Hạ vụng trộm đóng khung lúc trước, Phương Khắc từng trong lúc vô tình nhìn thấy, ước chừng thơ định tình mà Hoa Nhất Đường viết, lúc ấy bọn họ còn ở Ích Đô...

Phương Khắc không đành lòng nhìn biểu cảm của Hoa Nhất Đường, yên lặng nhắm mắt giả bộ ngủ.

Con đường phía trước dài đằng đẵng, Tứ Lang cố lên.

25.11.2023

chương này nhiều chú thích ghét ghê... phong cách của bé là có thể dịch là dịch hết, chả muốn chú thích hán việt gì sất



TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv