NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 232: Mẹ ơi, tên trộm thứ ba
Điền viên ngoại nửa đêm bị Tống huyện lệnh kéo từ trong chăn dậy, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, đầu đổ đầy mồ hôi: "Tống, Tống huyện lệnh, Hoa Hoa tứ lang, các ngươi nửa đêm canh ba xông vào nhà ta, là muốn làm gì?!
Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt, đánh giá Điền viên ngoại một vòng từ trên xuống dưới, mỉm cười.
Điền viên ngoại chỉ mặc một thân nội sam mỏng manh, nhìn càng gầy gộc hơn, tóc tai ẩm ướt, đi chân trần, áo ngoài và giày dép không thấy tung tích đâu.
Cận Nhược học dáng vẻ Hoa Nhất Đường, chắp tay sau lưng đi dạo xung quanh, đầu tiên là đi vòng quanh Điền viên ngoại, sau lại tiến đến gần ngửi ngửi, cười nói: "Chân dài bốn tấc ba phần, cao năm thước sáu tấc ba, nặng bốn mươi bốn cân năm lạng, tuy rằng thay quần áo, rửa sạch tay chân và tóc, vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi thối của xương thối." Lui về phía sau một bước, nhướng đầu chỉ về phía trước một ngón tay, bày ra tạo hình kiêu ngạo cùng loại với Hoa Nhất Đường: "Phi tặc trộm sứ Việt Lò ở nhà kho Hoa trạch chính là ngươi!"
Điền viên ngoại quỳ xuống đất, kêu to: "Oan uổng quá, tối nay ta ở nhà ngủ, chưa ra khỏi cửa lần nào, người hầu nhà ta đều có thể làm chứng! Kính xin Tống huyện lệnh minh giám!"
Tống huyện lệnh hơi thấp thỏm: "Hoa Tứ Lang, Điền viên ngoại ở Dịch thành gần ba mươi năm, tính cách thành thật phúc hậu, an phận thủ thường, ngài có nhầm lẫn hay không thế?"
Hoa Nhất Đường gật đầu: "Tống huyện lệnh nói rất đúng, cái gọi là bắt gian thì phải bắt cả cặp, bắt trộm thì phải có tang chứng, không có bằng chứng thì quả thực không thể định án."
"Muốn chứng cứ à, đơn giản!" Cận Nhược kéo Điền viên ngoại sang một bên, ngồi xổm xuống nhìn đáy giường, gõ gõ xuống mặt đất, chỉ một ngón tay: "Phía dưới này có một mật thất."
Điền viên ngoại chợt biến sắc, Tống huyện lệnh kinh hãi: "Người đâu, mau nâng giường lên..."
"Tránh ra." Lâm Tùy An một tay nắm lấy mép giường, dùng sức một chút nâng cả chiếc giường gỗ lim lên, ném sang bên cạnh, cằm Tống huyện lệnh chực rơi xuống đất.
Cận Nhược giẫm lên gạch, sờ dọc theo góc tường một vòng, liếc về phía Điền viên ngoại: "Cơ quan ở đâu?"
Điền viên ngoại rụt cổ: "Cơ quan mật thất gì, ta không biết! Ngươi chớ có ngậm máu phun người!"
Cận Nhược thở dài: "Sư phụ, làm phiền lão nhân gia ngài rồi."
Lâm Tùy An trợn trắng mắt, rút Thiên Tịnh ra, lục quang vừa lóe rồi biến mất, Thiên Tịnh đã quay về vỏ, trên gạch có thêm hai đường nhỏ giao nhau hình chữ thập, Cận Nhược không chút khách khí giẫm một cước, mặt đất rầm rầm sụp đổ, để lộ ra mật đạo rộng ba thước vuông.
Cả căn phòng im phăng phắc.
Điền viên ngoại nghiên người một cái, rồi nằm liệt trên mặt đất, trong mắt Tống huyện lệnh muốn rớt ra.
Hoa Nhất Đường khép quạt, tươi cười chân thành: "Tống huyện lệnh, mời đi bên này."
*
Lâm Tùy An ngàn vạn lần không ngờ, trong nhà một viên ngoại bình thường không có gì lạ ở Dịch Thành lại xây một gian mật thất lớn như vậy ở dưới đất.
Từ cửa đi vào, dọc theo cầu thang xoắn ốc đi ước chừng nửa khắc, Cận Nhược lại mở thêm hai cánh cửa ngầm, mới nhìn thấy chân dung của mật thất.
Đưa mắt nhìn lại, ít nhất có hai trăm mét vuông, đặt đầy giá bác cổ, một hàng lại một hàng, trên giá bác cổ bày đầy đủ các loại đồ dùng, trên giá phía trước đều là đồ đồng rỉ sét, đỉnh, chuông, đoản kiếm, tượng nhân, mã tạo, con rối, cúc áo da, vỏ kiếm... Càng đi vào trong, màu sắc của đồ dùng càng sáng sủa, đồ bằng vàng chiếm đa số, chén, đũa, trâm, đầu quan, bộ lắc, còn có đủ loại ngọc, ngọc thủ kiếm, ngọc bội, ngọc hoàn, ngọc lung, ngọc trai, ngọc đỏ, cái giá cuối cùng gần như là trống rỗng, phía trên chỉ bày hai món đồ, một kiện là ngựa sứ ba màu, còn lại chính là bình sứ hai tai làm bằng sứ Lò Việt bị đánh cắp tối nay.
Hoa Nhất Đường đứng trước bình sứ Việt Lò, dùng quạt gõ gõ, chậc chậc hai tiếng: "Xem ra Điền viên ngoại rất yêu thích chiếc bình sứ này nhỉ, ai da, nếu sớm nói cho Hoa mỗ biết thì Hoa mỗ đã đưa cho ngươi rồi, cần gì phải trộm làm gì?"
Điền viên ngoại quỳ trên mặt đất run rẩy cả người, ánh mắt nhìn về phía Hoa Nhất Đường gần như hình thanh đao.
Tống huyện lệnh há hốc miệng: "Cái này, tất cả đều là tang vật?! Rất nhiều?! Không nghe nói nhà ai ở Dịch thành lại mất nhiều bảo vật như vậy!"
"Ngoại trừ đồ sứ Việt Lò này, còn lại đều là đồ chôn cất trộm từ trong mộ người chết." Hoa Nhất Đường nói: "Công việc của vị Điền viên ngoại này hẳn là một Âm Tư nhân, am hiểu trộm mộ, có thể đào đất thông suốt không trở ngại, xuất quỷ nhập thần, Tống huyện lệnh các ngươi bắt không được người cũng có thể hiểu được."
Tống huyện lệnh nổi giận đùng đùng: "Điền Thành Quý, ngươi còn không nhận tội ư?!"
Điền Quý Thành cười lạnh nói: "Ta quả thật là Âm Tư Lệnh Lệnh nhân(*), thứ ta trộm đều là vật chôn cùng với mộ vô chủ, những bảo vật này chôn mãi dưới đất không thể thấy mặt trời, chính là phí của trời, ta chẳng qua chỉ giúp những bảo vật này một lần nữa trở lại dương gian, thì có gì sai?!"
(*)Hẳn là người trộm mộ.
Hoa Nhất Đường: "Hoa mỗ lại thấy hơi tò mò, Âm Tư Lệnh Lệnh nhân vì sao lại muốn trộm bình sứ trong nhà ta? Chẳng lẽ cảm thấy trong Hoa trạch của ta đều là người chết sao?"
Điền Quý Thành nghiêm mặt nói: "Hoa thị bày những đồ sứ Việt Lò này tùy tiện bày ở bên ngoài, gió thổi mặt trời, cũng phí của trời y như vậy, ta chỉ là không đành lòng chúng nó bị đối đãi như thế, huống chi, Hoa thị giàu có nhất nước, ta chẳng qua chỉ trộm một cái bình sứ của ngươi, cần gì phải tính toán chi li như vậy?"
Tống huyện lệnh tức giận đến tái mặt: "Càn rỡ, ăn trộm còn lý lẽ nữa?!"
Điền Quý Thành trợn trắng mắt, căn bản không để Tống huyện lệnh vào mắt.
Cận Nhược tìm một vòng trong mật thất, có hơi buồn bực: "Không phát hiện mấy cái yếm, chén chó, bình đêm gì đó, sa y của họ Hoa cũng không nhìn thấy, không có mật thất khác nữa."
Khóe mắt Hoa Nhất Đường co giật.
Tống huyện lệnh: "Những thứ khác ngươi ăn cắp đang ở đâu? Còn không mau giao ra?"
Điền Quý Thành cười nhạo, bày ra tạo hình " Ta cứ không nói đấy, ngươi có thể làm gì ta?".
"Há lại như thế!" Tống huyện lệnh kêu to: "Người đâu, áp giải Điền Quý Thành vào đại lao, nghiêm hình thẩm vấn..."
"Tống huyện lệnh khoan đã, Hoa mỗ cho rằng người này nói rất có lý." Hoa Nhất Đường nhướng mày nói.
Tống huyện lệnh: "Hả?"
Cận Nhược tiến lại gần Lâm Tùy An: "Họ Hoa muốn làm gì?"
Lâm Tùy An: "Chúng ta tránh xa ra một chút."
Hoa Nhất Đường nghiêng đầu nhìn Điền Quý Thành, khóe miệng chậm rãi nhếch lên: "Hoa mỗ quen biết một gã cao tăng đắc đạo, rất am hiểu trừ tà phục ma, hay là đưa toàn bộ đồ trong này để tụng kinh bảy bảy bốn mươi chín ngày trừ xui xẻo, sau đó ném hết vào lò cho tan chảy, rồi đánh thành nông cụ, kim khí thì hóa thành thỏi vàng, đưa cho dân chúng nghèo khổ ở Dịch thành trợ cấp gia dụng."
Điền Quý Thành trợn mắt: "Hoa Tứ Lang ngươi điên rồi sao, những thứ này đều là bảo vật có giá trị liên thành!"
"Giá trị liên thành thì sao? Hoa Nhất Đường lấy khăn ra quấn lấy một khối ngọc, chậm rãi chơi đùa: "Chúng nó bây giờ chỉ có thể giấu ở trong mật thất tối tắm không được thấy mặt trời này, tác dụng duy nhất chính là có một ngày bán đi, đổi lấy một tên trộm mộ vô sỉ ăn uống hưởng lạc, đây mới là phí của trời. Nói xong, vứt khối Ngọc trên mặt đất, khối Ngọc vỡ tan.
Cận Nhược che ngực lại: "Nương ta ơi nương ơi, khối ngọc kia phải bao nhiêu tiền chứ?!"
Lâm Tùy An suýt nữa thì ngất đi: Thứ phá của, ở thời đại của cô, đây đều là văn vật quốc gia đấy!
Điền Quý Thành đỏ mắt gào thét nhào tới, lại bị bất lương kéo trở về: "Đó là đồ của ta! Đó là con ta! Ngươi không được đụng vào chúng!"
"Ai da, xin lỗi xin lỗi." Hoa Nhất Đường lại cầm lấy một khối ngọc: "Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, đồ đạc ở đây đều là ngươi trộm tới, không tốn của ngươi một đồng tiền, ta chẳng qua chỉ lỡ tay đập mấy món, ngươi cần gì phải tính toán chi li như thế? Nói xong giơ tay lên, làm bộ muốn đập tiếp.
Đừng làm thế!
Lâm Tùy An bước lên nắm chặt khuỷu tay Hoa Nhất Đường, cơ hồ cùng một lúc, Điền Quý Thành hô lên: "Không phải ta trộm!"
Hoa Nhất Đường: "Hửm?"
Điền Quý Thành nước mắt như mưa: "Đừng đập! Là ta mua đó! Ta đã rửa tay gác kiếm hai mươi năm nay rồi, đã sớm không làm Âm Tư Lệnh Lệnh nhân cho người ta nữa, đồ đạc trong mật thất này đều là ta thức khuya dậy sớm tích góp được. Tháng trước, ta bị mất túi nước rất chi là ảo não, cho nên đã lén lút đi điều tra, trong lúc vô tình thì nhìn thấy Hoa trạch phú quý, mới chợt nổi lên tham tâm, vì thế mới mượn giếng khô, vụng trộm đào một lỗ để trộm, vừa khéo hôm nay Hoa trạch nhận được hoa tiêu của Vân Trung Nguyệt, nên ta muốn nhân cơ hội này làm thêm một vụ... Ta thực sự không phải là Vân Trung Nguyệt! Đồ của các vị viên ngoại kia thật sự không phải là ta ăn cắp!"
Hoa Nhất Đường mặt mày hớn hở: "Sa y của ta đâu?!"
"Sa y gì vậy? Ta chưa thấy bao giờ!" Điền Quý Thành khóc lóc nói: "Khẳng định là Vân Chính Nguyệt thực sự trộm đi rồi!"
Nhưng vào lúc này, Lâm Tùy An nhìn thấy trong số những bất lương phía sau Tống huyện lệnh đột nhiên có người nghiêng người, giống như vô tình nghiêng thắt lưng, trong đầu Lâm Tùy An chợt kêu đinh lên một tiếng, giống như một cơn gió thổi qua, vỏ đao đặt lên cổ tên bất lương kia.
Người bất lương kia vóc người thấp bé, hai hàng lông mày giống như chứ bát nằm sấp trên mí mắt, tròng mắt lại xoay tròn, Cận Nhược nhanh chóng kiểm tra dấu chân dưới chân người này, vui vẻ: "Dấu chân nông mà mỏng, có chân không có gót, cân nặng một trăm hai mươi hai cân, Vân Trung Nguyệt ngươi gần đây ăn uống không tốt lắm nhỉ, sao lại gầy đi rồi."
Mày chữ bát thở dài, duỗi cánh tay về phía trước, toàn bộ thân thể chợt cao lên, vòng eo trở nên thẳng tắp, tứ chi trở nên thon dài, bất lương chung quanh ồ lên kinh hãi, bối rối tản ra, Tống huyện lệnh ngồi bệt xuống mặt đất: "Yêu quái!"
Hoa Nhất Đường cầm quạt chen tới, tức giận đùng đùng: "Vân, Trung, Nguyệt!"
Vân Trung Nguyệt nở nụ cười, phối với một đôi lông mày chữ bát có buồn cười: "Tại hạ chính là muốn nhìn xem thứ hàng giả này rốt cuộc trông như thế nào, không ngờ rằng đường đường là Hoa gia Tứ Lang mà cũng bị đùa bỡn như thế, tại hạ đúng là thất vọng quá."
Cổ tay Lâm Tùy An run lên, đao quang Thiên Tịnh xét lên lục quang mỏng manh ở động mạch cổ Vân Trung Nguyệt, Vân Trung Nguyệt không chút sợ hãi, đồng tử đen trắng rõ ràng trấn tĩnh lại: "Không phải ta."
Ánh mắt kia thật sự quá trong suốt chân thành, trái tim Lâm Tùy An chợt nảy lên một cái.
Hoa Nhất Đường híp mắt: "Chẳng lẽ còn có tên trộm thứ ba?"
*
Hoa trạch 250 bây giờ.
Hoa Nhất Đường khép tay áo lại, nhíu mày nhìn chằm chằm bản đồ Hoa trạch trên bàn ngẩn người.
Cận Nhược lại đi dạo trong viện vài vòng, bất đắc dĩ tất cả tung tích đều đã bị giẫm nát, dấu chân trộm thứ ba tất nhiên không cách nào nhận ra được, tức muốn xỉu, chỉ có thể hóa bi phẫn thành lương thực, điên cuồng nhét bánh đường vào miệng.
Lâm Tùy An ngáp một cái, liếc mắt nhìn Vân Trung Nguyệt bên cạnh.
Vân Trung Nguyệt mang theo gương mặt mày chữ bát kia, còn giống như rất quen thuộc, uống trà, ăn điểm tâm, khen ngợi tay nghề của trà Y Tháp không tệ, đổi lấy hai mắt trắng của Y Tháp. Cập nhật tr𝙪yện nhanh tại ++ T𝙍 UMT𝙍U𝑌ỆN.vn ++
Tống huyện lệnh ngồi đối diện Vân Trung Nguyệt, bên trái nhìn, bên phải nhìn, tặc lưỡi khen ngợi: "Không hổ là thiên hạ đệ nhất trộm, khuôn mặt này quả thực giống Vương lão Cửu như đúc."
Vân Trung Nguyệt: "Quá khen."
"A!" Tống huyện lệnh đột nhiên phản ứng lại: "Vương lão Cửu đâu? Không không không không không phải bị ngài giết..."
"Vân Trung Nguyệt chỉ trộm đồ, không giết người." Cận Nhược phồng hai má như chuột đồng nói: "Vương lão Cửu kia ước chừng đang ngủ ở góc nào đó."
Vân Trung Nguyệt mỉm cười: "Người hiểu ta, chỉ có Cận thiếu môn chủ vậy!"
"Chút!"
"Tiểu Cận Nhược, tại hạ tốt xấu gì cũng ra giang hồ sớm hơn ngươi vài năm, ngươi nên xưng một tiếng tiền bối mới phải."
"Ta bóp ch3t ngươi!"
Lâm Tùy An đỡ trán: Một thiên hạ đệ nhất trộm, một môn chủ thiên hạ đệ nhất môn tương lại, sao trình độ cãi nhau lại ngang bằng với trẻ mẫu giáo thế này.
"Thì ra là thế." Hoa Nhất Đường chỉ vào bản đồ Hoa trạch nói: "Giờ tý ba khắc, Cận Nhược phát hiện tung tích Vân Trung Nguyệt trên nóc nhà, nên đuổi từ nhà kho tới tiền đường, tất cả hộ viện cũng đuổi theo, khiến cho nhà kho và sương phòng để y phục trống rỗng, cũng chính lúc này, Điền Quý Thành đến nhà kho trộm bình sứ, lúc Cận Nhược trở về thì đụng phải Điền Quý Thành, đáng tiếc lại vô ý để cho hắn trốn thoát."
"Mà trên thực tế, còn có một tên phi tặc khác cùng lúc đến Hoa trạch, mục tiêu của hắn là sương phòng. Sương phòng và vị trí nhà kho ngược nhau... nói cách khác, bởi vì Vân Trung Nguyệt và Điền Quý Thành cùng xuất hiện, nên phi tặc mới đến sương phòng trộm cắp, còn vào lúc không người, đi lại không chút trở ngại."
"Cây lớn thì gió to." Vân Trung Nguyệt lấy một tấm gương đồng ra soi, dán lại tóc mai, dặm dặm phấn, giọng điệu châm chọc khiêu khích nói: "Hoa thị rêu rao khoe giàu như thế nên mới đưa đến mấy đám trộm cắp như thế, Hoa Tứ Lang này, ngươi nghe ta khuyên một câu, đối nhân xử thế thì vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn."
"Còn không phải do ngươi! Nếu không phải cái thứ như ngươi chen ngang thì một tên trộm vặt sao có thể đắc thủ được chứ?" Cận Nhược ném miếng bánh đường trắng vào mặt hắn, Vân Trung Nguyệt đưa tay ra đỡ, nếm thử một miếng, ghét bỏ nói: "Ngọt thế."
"Ngươi nhổ ra cho ta!"
(*)ai mún xem cái bánh đường trắng ra sao thì lên gg sợt cái này ạ 白糖糕
Lâm Tùy An thật sự không nhìn nổi nữa, bèn đến ngồi đối diện Hoa Nhất Đường, quan sát bản đồ một lát: "Y Tháp chọn vị trí sương phòng không tệ, một cửa một viện, phía trước có vườn hoa, sau lưng dựa vào ao nước, vị trí hẻo lánh, nếu không phải người rất hiểu rõ bố cục Hoa trạch thì rất khó tìm được chỗ này. Chẳng lẽ..." Lâm Tùy An hạ thấp giọng: "Là gia tặc?"
Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt, rồi gõ lên mặt bàn: "Mộc Hạ, đem danh sách tất cả tôi tớ, thị nữ và hộ vệ của Hoa trạch 250 đến đây..."
"Đừng lãng phí thời gian, là ngoại tặc." Cổ tay Vân Trung Nguyệt vừa chuyển, tấm gương nhỏ đã được cất vào, hắn tiến lại gần, đầu ngón tay chỉ vào lối cửa sau, phòng bếp, kho rau, phòng nước, hoa viên, nhà xí: "Những nơi này đều có dấu hiệu giẫm đạp của tên trộm, đánh dấu phương vị, lộ tuyến, thời gian tuần tra hộ viện, vân vân."
Lâm Tùy An kinh ngạc, Hoa Nhất Đường ngạc nhiên: "Làm sao ngươi biết?"
Vân Trung Nguyệt dùng đầu lưỡi xỉa răng: "Buổi tối ta ăn no quá, lúc đi dạo để tiêu cơm trong vườn thì nhìn thấy."
Lâm Tùy An: "..."
Tên trộm này coi Hoa trạch là nhà hắn sao! Còn đi dạo nữa?!
Trán Hoa Nhất Đường nổi gân xanh, nắm quạt trong tay chặt đến mức kêu lên, cố nén giận: "Dẫn chúng ta đi xem thử."
Vân Trung Nguyệt nhe răng cười: "Được!"
*
Tiểu kịch trường:
Phương Khắc giật mình tỉnh lại, nhìn vại lưu ly bên cạnh, dưới ánh trăng, nội tạng trong vại sáng bóng, an tâm, quay đầu tiếp tục ngủ.
(tác giả yêu thương Phương đại phu ghê, tập nào cũng thêm cho ảnh chút đất diễn)