Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 230: C230: Hỏng bét mất hết rồi





NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 230: Hỏng bét, mất hết rồi

Nến "bốp" một tiếng, nổ ra một tia lửa nhỏ, Lâm Tùy An tựa như bừng tỉnh khỏi giấc mộng: "Ngươi vừa rồi... Nói... Cái gì?"

Hoa Nhất Đường không được tự nhiên xắn tay áo, cổ họng giật giật: "Ngươi còn nhớ lúc ta sáu tuổi, từng muốn tìm một nơi để chết?"

Lâm Tùy An trầm mặc một lát: "Nhớ."

"Lúc ấy trong nhà canh ta rất chặt, ta vụng trộm thay xiêm y của Mộc Hạ, chui từ lỗ chó ra ngoài, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy nhảy sông chết thoải mái hơn một chút, nên đã đi đến sông Thứ Thủy ở ngoại ô Dương Đô, chọn một khúc sông yên tĩnh nhảy xuống nước, vừa mới nhảy chưa được mấy bước thì nước sông chuyển sang màu đỏ, trong nước nổi lên một cỗ thi thể."

Lâm Tùy An: "..."

"Sau đó, ta lạnh cả đầu và ngất xỉu, và khi ta thức dậy thì ta đã bị ném lên một chiếc xe ngựa, ta nằm trong một thùng gỗ bị niêm phong, cùng một chục đứa trẻ khác, tất cả đều bị bắt cóc, một số đi lạc với gia đình, một số là ăn xin, một số là trẻ mồ côi, đứa trẻ nhỏ nhất khoảng ba tuổi, tóc vàng mắt xanh, là người Ba Tư."

Lâm Tùy An hít sâu một hơi: "Chẳng lẽ là..."

Đồng tử Hoa Nhất Đường lóe lên dưới ánh nến, hơi nhấp nháy: "Đứa nhỏ kia không biết nói tiếng Đường, dù ta có nói gì thì "y tha y tha" khóc, cho nên bọn buôn người mới hắn là Y Tháp."

Lâm Tùy An kinh ngạc: Cô tuyệt đối không ngờ, Hoa Nhất Đường và Y Tháp lại quen biết với nhau như vậy.

"Vốn dĩ, bọn buôn người muốn đưa chúng ta bán đến thành đô sau hơn, về sau buộc phải đổi chủ ý."

Lâm Tùy An không tự giác nhíu chặt mày: "Bởi vì Hoa thị phát hiện ra không thấy ngươi nên bắt đầu đại quy mô tìm người... không đúng, nếu bị đám người buôn người phát hiện ngươi là Hoa Tứ Lang thì bọn họ nhất định sẽ sợ hãi mà giết ngươi để tuyệt hậu hoạn, thậm chí còn có kẻ địch của Hoa thị... cho nên, Hoa thị nhất định sẽ không trắng trợn truyền chuyện Hoa Tứ Lang mất tích ra ngoài, mà sẽ âm thầm tìm kiếm."

Hoa Nhất Đường nhìn vào lông mày Lâm Tùy An, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, ngữ điệu đột nhiên trở nên nhẹ nhàng: "Những thứ đó xếp xuống thứ hai, nguyên nhân chủ yếu nhất là ta ăn quá nhiều, ăn đến mức học muốn nghèo luôn."

Không khí vốn dĩ còn rất nghiêm trọng, Hoa Nhất Đường đột nhiên thần thái nói một câu như vậy, thì chẳng còn không khí gì, Lâm Tùy An trừng mắt nhìn hắn, quả thực không biết nên dùng biểu cảm gì.

Hoa Nhất Đường mỉm cười rất vô tư, hắn duỗi cánh tay run rẩy ống tay áo rộng lớn: "Ngươi nhìn ta bây giờ, ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái, nói vậy cũng có thể đoán được, lúc nhỏ ta đáng yêu đến thế nào, bọn buôn người vì muốn bán ta được giá tốt nên tất nhiên phải cho ta ăn ngon uống nó, không dám sơ suất gì."

Lâm Tùy An biết Hoa Nhất Đường đang lừa gạt cô, từ xưa đến nay, bọn buôn người đều là kẻ liều mạng tâm ngoan thủ lạt, làm sao có thể bởi vì một đứa nhỏ xinh đẹp mà hạ thủ lưu tình, tính cách của Hoa Nhất Đường như vậy, làm sao chịu bị người ta bắt cóc, hắn càng nói như vậy, chứng tỏ tình cảnh lúc ấy của cực kỳ khổ sở.

Nhưng lý do của hắn nói ra lại này hắn nói một cách thuận miệng như vậy, đến quản lý biểu cảm cũng nhìn không ra manh mối, nhất định là trước kia đã nói rất nhiều lần, lừa gạt rất nhiều người, đến mức chính mình cũng tin luôn.


Lâm Tùy An không đành lòng vạch trần hắn, cố nặn ra một nụ cười khô khốc: "Hoa gia Tứ Lang quả nhiên danh bất hư truyền, đúng là vận may đứng đầu."

Hoa Nhất Đường liên tục gật đầu: "Không quá mấy ngày, ta và Y Tháp đã bị bán đến một kỹ quán, kỹ quán kia ở vị trí rất hẻo lảnh, người giang hồ rất nhiều, nhà cũng khá lớn, có hoa có cỏ, chỉ là mùi hương rất khó ngửi, lúc nào cũng đốt ba thứ hương kỳ quái, hun đến mũi người ta ngứa ngáy, làm ta cứ muốn hắt hơi."

"Ta và Y Tháp là người mới tới, tú bà tất nhiên phải dọa chúng ta, nên nhốt vào trong phòng tối, bọn họ tất nhiên cũng là không nỡ đánh ta, thấy ta thích ăn thì không cho ta ăn, muốn bỏ đói ta, để cho ta khuất phục."

"Ta đói bụng rất nhiều ngày, đói đến đen mắt, toàn thân nhũn ra, chân cũng sưng lên, lúc mơ mơ màng màng ta đã nghĩ, nếu có một cái bánh hấp nóng hổi thì tốt biết bao." Hoa Nhất Đường tự giễu nhếch khóe miệng lên: "Nói ra cũng thật sự là buồn cười, ta vốn là muốn tìm cái chết, nhưng lúc sắp chết thật thì lại muốn sống."

Cổ họng Lâm Tùy An căng thẳng, ngữ khí Hoa Nhất Đường càng thoải mái, trái tim cô lại càng nặng nề.

"Cũng may ta phúc lớn mạng lớn, cuối cùng vẫn không chết được." Hoa Nhất Đường nghiêng đầu nhìn Lâm Tùy An: "Ngươi nhất định không thể ngờ được, là Y Tháp cứu ta."

Lâm Tùy An: "Hả?"

"Tú bà trong lúc vô tình phát hiện Y Tháp có thiên tài đánh bạc, nên muốn bồi dưỡng Y Tháp thành bác đầu, dù sao một bác đầu vẫn kiếm được nhiều tiền hơn so với Tiểu Quan(trai bao ấy ạ). Nhưng Y Tháp không hiểu tiếng Đường, người duy nhất có thể đoán được hắn nói cái gì chỉ có ta, vì thế tú bà đã tìm một lão bác đầu dạy ta trước, sau đó ta lại dạy Y Tháp."

"Haiz, không thể không nói, Y Tháp thật sự là thiên tài, học gì cũng biết, so sánh ra, thì ta thực sự không có chút thiên phú nào trong phương diện đánh bạc." Hoa Nhất Đường nhún vai: "Nhưng cho dù Y Tháp có thiên phú hơn nữa thì tuổi hắn vẫn còn quá nhỏ, không phải lần nào cũng thắng, thỉnh thoảng lại thua nên không có cơm ăn, ta lén giấu bánh hấp đến cho hắn ăn, Y Tháp được ăn no, thắng càng ngày càng nhiều, rất nhanh hai chúng ta đã được mặc áo dài."

Trong lòng Lâm Tùy An lộp bộp một tiếng: "Áo dài?"

"Mấy nơi như thế, tam giáo cửu lưu, rồng rắn hỗn tạp, cách phán đoán thân phận địa vị nhanh nhất của một người chính là quần áo, các khách đến tất nhiên không cần phải nói, quần áo càng đẹp càng tiêu nhiều tiền và địa vị càng cao, người trong kỹ quán cũng giống như vậy, tiện nô mặc áo ngắn nhất không che hết thân thể, hơi tốt một chút thì có thể mặc áo vải lanh, lên trên nữa thì quần áo với một miếng vá, sau đó là áo vải bông sạch sẽ, tốt nhất là áo dài màu trắng, nếu dỗ dành cho khách đến vui vẻ thì còn có thể gom góp một đôi giày vải."

"Không có quần áo, ba ngày ăn một bữa. Mặc quần áo lanh, một bữa mỗi ngày, bữa ăn cũng ngon; Quần áo với một miếng vá, được một bữa ăn đầy đủ; Mặc áo vải, có thể ăn no; Những người mặc áo dài thì thỉnh thoảng có thể ăn bánh hấp."

Nghe đến đây, Lâm Tùy An đã không cách nào phân biệt được câu nào là thật câu nào là giả, tựa như cô đoán không ra, rốt cuộc Hoa Nhất Đường là dạ dày lớn trời sinh, hay là bởi vì đói đến sợ, cho nên mới ăn nhiều hơn người bình thường.

"Ngày đó, tú bà nói muốn cho ta hai cái bánh hấp, kêu ta vào phòng bà, ta vừa đến thì lại nhìn thấy thi thể tú bà."

"!!"

"Người giế t chết tú bà là một người giang hồ, mặt rất đen, mang theo một thanh đao rất xấu xí. Ta nghĩ hắn sẽ giết ta, nhìn hắn lại đưa ta ra khỏi nhà thổ. Chúng ta chạy suốt đêm trên núi, lần đầu tiên ta biết, khi không có mặt trăng, ngọn núi sẽ tối thế nào, ánh sáng duy nhất là con dao của người đó, bây giờ ngẫm lại cũng thật kỳ quái, đao của hắn rõ ràng đen nhánh, nhưng vì sao lại có ánh sáng?"

Lúc chạy ra khỏi núi rừng, gặp phải mai phục. Người nọ toàn thân đẫm máu, nhưng vẫn bễ nghễ cười nói với ta: "Nhóc con yên tâm, ta nhất định sẽ mang ngươi về nhà..."

Nói đến đây, Hoa Nhất Đường trầm mặc.

"Sau đó thì sao?" Lâm Tùy An nhẹ giọng hỏi.


"Sau đó..." Giọng Của Hoa Nhất Đường tựa như một tia sáng trong không khí, hạ thấp giọng lần nữa: "Ta tính lại lần nữa thì đã nằm trên giường ở Hoa trạch, Y Tháp nằm sấp ở bên giường ta ngủ thiếp đi, lúc đó ta biết, tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc."

"Tất cả mọi người ở Hoa thị đều tránh né không nói đến việc này, giống như chỉ cần không có người nói thì việc đó sẽ giống như chưa từng xảy ra vậy. Ta cũng giả vờ quên, như thế thì... Tất cả mọi người đều cảm thấy ổn..."

"Người giang hồ kia đâu?" Lâm Tùy An hỏi.

"Huynh trưởng nói, người nọ chữa khỏi vết thương thì cười to rời đi, không thu một đồng tiền thù lao nào, đến cả tên cũng không lưu lại, không hổ là bản sắc anh hùng giang hồ."

"Nhưng ta từ nhỏ đã gặp phải quá nhiều người chết nên có thể nhìn ra được, nơi mà người nọ bị chảy máu, chắc chắn là bị thương trúng chỗ chí mạng, xác suất sống sót rất nhỏ. Nhưng ta vẫn muốn tin tưởng một lần, tin tưởng hắn còn sống và đang ở nơi nào đó, dùng thanh đao đen ngòm kia hành hiệp trượng nghĩa..."

Nói xong những lời này, Hoa Nhất Đường tựa như đã dùng hết dũng khí tích góp mười năm năm, chậm rãi cúi đầu xuống, ánh sáng của Dạ Minh Châu rơi trên tóc hắn, giống như tuyết chảy xuôi xuống.

Thì ra, đối với Hoa Nhất Đường mà nói, mặc quần áo hoa lệ nghĩa là hắn có cơm ăn, có thể sống thật tốt, mà hương thơm đắt tiền, có lẽ là thứ thuốc tốt duy nhất để áp chế mùi hương buồn nôn trong hồi ức kia.

Lâm Tùy An cảm giác bị xương sườn của mình siết đến thở không nổi, không phát ra được giọng nói, chỉ có thể thò tay ra, cẩn thận đặt ở trên cánh tay Hoa Nhất Đường, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Hoa Nhất Đường run rẩy ngẩng đầu lên, trong đôi mắt to xinh đẹp ướt sũng, phản chiếu hốc mắt đỏ bừng của Lâm Tùy An.

Hoa Nhất Đường giật giật khóe miệng, tựa như muốn cười nhưng cuối cùng lại thất bại, Lâm Tùy An thở dài, rót một chén trà nhét qua: "Uống nhiều nước ấm, khi khóc nước mắt mới không khô."

Hơi nước trong mắt Hoa Nhất Đường cơ hồ tràn ra, cuối cùng thật sự nở nụ cười: "Lâm Tùy An, ngươi thật sự là không biết nói chuyện."

"Hai chúng ta có một người giỏi nói chuyện là đủ rồi." Lâm Tùy An thở phào nhẹ nhõm, nói thật, cô thật sự rất sợ Hoa Nhất Đường khóc, đối với người sợ xã hội như cô mà nói thì an ủi một người khóc lóc còn khó hơn chém mười tên đạo tặc Giang Dương.

"Nghiêm túc nhé." Hoa Nhất Đường cầm chén trà, nhẹ nhàng nói: "Ta rất sợ ngươi sẽ an ủi ta."

"Hả?"

"Cảm ơn."

"Hả?"

"Cám ơn ngươi đã lắng nghe ta nói những thứ này."

"Ồ..."


Bên ngoài phòng vang lên tiếng trống, ba khắc đã đến.

Cơ hồ cùng một lúc, trong viện vang lên tiếng chiêng đồng vang trời.

Hoa Nhất Đường bất ngờ đứng dậy, Lâm Tùy An đập cửa phòng, hộ viện ngoài phòng vội vàng xông ra ngoài, Mộc Hạ vội vàng báo cáo: "Tứ Lang, là tín hiệu cảnh cáo của Y Tháp!"

Lời còn chưa dứt, Thanh Long và Bạch Hổ đồng thời chạy vào, một người hét lên "Bình bị mất!" Một người khác kêu lên "quần áo đã biến mất!"

Mặt Hoa Nhất Đường đen đi.

*

Cận Nhược ngồi trên bậc thềm nhà kho, cầm một tấm khăn vải ướt sũng nóng nảy lau mặt, miệng nhổ nước bọt: "Thật sự là xui xẻo!"

Y Tháp trừng mắt nhìn khóa đồng bị cạy mở trên cửa nhà kho, tức giận đến mức ánh mắt biến thành màu xanh đậm.

Thanh Long Chu Tước Bạch Hổ Huyền Vũ thành thành thật thật đứng ở một bên, cúi đầu, giống như bốn đứa bé làm sai chuyện. Đám hộ viện lại càng không dám hé răng, trốn thật xa.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Hoa Nhất Đường hỏi.

Y Tháp chỉ vào nóc nhà: "Phía trên, có người, Cân ca đuổi theo, sáu bóng người, nở hoa, Cân ca ngã xuống, mọi người cùng đuổi theo, người không còn!"

"Là Liên Hoa Bộ!" Cận Nhược mắng: "Bà nó, thế mà lại là Vân Trung Nguyệt thật! Ta lúc ấy thầm nghĩ không ổn, đoán có thể là kế điệu hổ ly sơn, vội vàng chạy về thì ổ khóa khố phòng đã mở ra, có bóng người, ta xông lên, kết quả bị rắc tro trên mặt, cái tên Vân Trung Nguyệt đáng chết, tốt xấu gì cũng thành danh trên giang hồ, thế mà lại dùng thủ pháp xương cốt tán thối nát đó, cũng không sợ truyền đến giang hồ bị người khác chê cười!"

Lâm Tùy An ngồi xổm xuống, nhìn mặt Cận Nhược: "Cái gì mà xương cốt tán? Nó có độc không?"

"Tro của động vật sau khi thối rữa khô lại, hôi thối muốn chết." Cận Nhược giận nói: "Nếu bay vào trong mắt, phải mù vài ngày, may mắn ta có kinh nghiệm giang hồ phong phú, trốn nhanh."

Mộc Hạ bước nhanh từ trong kho hàng đi ra: "Điều tra rồi, mất một cái bình sứ hai tai Việt Lò có hoa văn càng băng, giá cả ước chừng năm trăm vàng."

Ôi mẹ ơi!

Lâm Tùy An che ngực lại, cảm giác như muốn nhồi máu cơ tim.

Y Tháp khoa tay múa chân: "Chúng ta, không tìm được người, trở về, Cân ca bị mù (Cận Nhược: Ta không mù!), đến sương phòng, khóa bị hỏng, quần áo không còn! Giận!"

Sắc mặt Hoa Nhất Đường thay đổi: "Tất cả quần áo đều không còn?!"

Y Tháp xua tay: "Chỉ mất một bộ."

Hoa Nhất Đường thở phào nhẹ nhõm: "Một bộ thì không sao."

Y Tháp vội vàng nhảy chân: "Một bộ đắt tiền!"


Hoa Nhất Đường lại căng thẳng: "Mất cái gì?!"

Y Tháp: "Trong hộp, Ích Đô, Tứ Lang đo thân, vẽ tranh, đặt hàng, cái đó mắc lắm mắc lắm..."

(trời ơi ai cho hun anh tháp cái đi, sao mà dễ huông thế, nhất cái đoạn nói mắc lắm í)

Mộc Hạ kinh hãi thất sắc: "Lâm Dạ Kính sa y bị mất sao?!"

Y Tháp: "Vâng!"

Cả đám người im lặng.

Cận Nhược: "Lâm Dạ gì sa y gì?"

Lâm Dạ Kính?

Lâm Tùy An gãi ót, cái tên này sao lại có chút quen tai? Mà quần áo của Hoa Nhất Đường đều dùng thi từ ca phú hoa lệ đặt tên, nghe cũng không có gì kỳ lạ.

Nhưng ngoại trừ nàng và Cận Nhược, biểu cảm của những người còn lại đều rất quái dị, ba phần xấu hổ, bốn phần bất đắc dĩ, còn có ba phần không nói ra là ánh mắt gì, Hoa Nhất Đường yên lặng giơ quạt lên che mặt, lộ ra hai lỗ tai đỏ bừng.

Lâm Tùy An: Được rồi?

"Phụt, ha ha ha ha ha ha!" Không hề báo trước, trong đám hộ viện đột nhiên có người bật cười: "Lâm dạ kính sa y, ta không nghe lầm chứ, lâm dạ kính sa y!! Ha ha ha ha, trời ơi, Hoa Tứ Lang, trong đầu ngươi suốt ngày đều suy nghĩ cái gì thế, đây là cái quỷ gì thế, ha ha ha ha..."

Mâu quang Lâm Tùy An chợt lóe lên, thân hình động đậy theo âm thanh, trong nháy mắt đến bên cạnh hộ viện cười to, lục quang của Thiên Tịnh chợt lóe rồi đặt ngang cổ hắn.

Tất cả hộ viện đều sợ ngây người, tản ra xa một trượng, người nọ cười đến mức da mặt đều nhăn nheo, dưới má vểnh lên một mảng lớn da người.

Lâm Tùy An tức đến mức đầu óc ong ong báo động: "Vân Trung Nguyệt!" Sau đó cô lấy thế sét đánh không kịp bưng tai xé da mặt Vân Trung Nguyệt đi, chợt nghe một tiếng xoẹt trong tay chỉ còn lại một tấm da người, trên mặt đất xuất hiện một đám quần áo và tóc, tiếng cười từ trên cao rơi xuống, Vân Trung Nguyệt ngồi xổm trên mái hiên màu đen nhọn, đeo mặt nạ màu bạc lên, phía sau là một vầng trăng thật lớn.

"Ta vốn đang yên đang lành ở nhà gác chân đếm tiền, thì bỗng nhiên nghe nói Dịch thành mới xuất hiện một Vân Trung Nguyệt, còn tưởng rằng lại là kiệt tác của chủ nhân Thiên Tịnh, ai ngờ lại nghĩ oan cho Lâm nương tử rồi." Vân Trung Nguyệt vui vẻ nói: "Lâm Tùy An, lần này hai chúng ta làm một nhóm, dứt khoát hợp tác một lần đi, có được không?"

*

Tiểu kịch trường:

Cùng lúc đó, Phương Khắc nằm trên giường, ngủ say.

Trên bàn bên giường, bày ra bình lưu ly siêu xa hoa từ Hoa Nhất Đường, bên trong chứa đầy nội tạng xanh biếc.

Phương Khắc trong mộng rất đắc ý: hắn không tin, như thế rồi còn có người dám đến trộm.

14.10.2023



TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv