NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 223: Đảo xạ thành trần hương bất diệt
Suy đoán của Lâm Tùy An không may được ứng nghiệm.
Sau khi Tô Phi Chương chết, tất cả manh mối chỉ vào Tô thị Tùy Châu đều bị chặt đứt, xét từ manh mối hiện có thì tất cả đều do một mình Tô Phi Chương gây ra. Đương nhiên, Tô thị cũng không phải không có ảnh hưởng, thanh danh Của Tô thị Tùy Châu giảm xuống ngàn trượng, con cháu Tô thị chẳng dám ra khỏi cửa, chỉ sợ bị ném lá rau thối.
Qua mấy ngày, Tịnh Môn truyền đến tin tức, nói Tô thị bí mật chuyển sản nghiệp gia tộc đến An Đô.
Kỳ quái thay, công việc này không phải sau khi Tô Phi Chương chết mới bắt đầu thực hiện, mà đã âm thầm tiến hành mấy tháng nay, nghe nói có một cao thủ thương đạo âm thầm hỗ trợ kinh doanh, đứng vững ở nền thương nghiệp An Đô, theo tiến độ này thì việc Tô Thị Đông Sơn tái khởi chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.
Hoa Nhất Đường khi nghe được tin tức này thì cực kỳ khinh thường: "Thương nghiệp cạnh tranh còn thảm thiết hơn cả chiến trường, huynh trưởng ta thông minh tuyệt đỉnh như thế, mất ăn mất ngủ mất ăn mới có thể chiếm được một chỗ, chỉ bằng cái đầu của đám người Tô thị kia thì chỉ sợ bị người ta bán còn giúp đếm tiền thôi."
Đáng tiếc, dù Hoa Nhất Đường có châm chọc khiêu khích như thế nào, thì việc Tô Thị được bình an rơi xuống đất đã thành trở thành thế cục chắc chắn.
Ngày thứ hai sau khi Tô Phi Chương qua đời, Khương Văn Đức đã mang theo tất cả hồ sơ vụ án Tô thị trở về Đông Đô, căn cứ vào lộ trình và quy trình xử lý vụ án thì ít nhất phải qua một tháng mới có câu trả lời.
Lăng Chi Nhan tất nhiên cũng không nhàn rỗi được, ngày ngày ngâm mình trong án đường tra cứu hồ sơ, ngay cả Hoa Nhất Đường cũng ngại bỏ đi nằm, đành đến nhà riêng của Đoàn Hồng Ngưng và Di Ny Na để xem lại vụ án.
Lâm Tùy An thì lại được nhàn rỗi, bị Phương Khắc nhét cho một đống thuốc thập toàn đại bổ, Mộc Hạ ngày ngày rót canh rùa, canh cá vào bụng, không chỉ dưỡng lành vết thương, còn mập thêm năm cân. Nếu cứ tiếp tục nuôi như vậy thì "chủ nhân Thiên Tịnh" cô sớm muộn gì cũng sẽ biến thành "chủ nhân ngàn cân" mất thôi, Lâm Tùy An khổ không chịu nổi, chọn một ngày đẹp trời lẻn ra khỏi Hoa trạch 99.
Cô muốn đi thăm Tuyết Thu nương tử, không ngờ lại gặp Hoa Nhất Đường giữa đường, còn đụng phải Lăng Chi Nhan ở cửa phường trà Thu Nguyệt, thì ra ba người đều nghĩ giống nhau.
Phường trà Thu Nguyệt vẫn kinh doanh bình thường, không khí hiền hòa ấm áp. Tuyết Thu nương tử vừa nhìn thấy ba người thì rất vui vẻ, nghênh đón ba người vào phòng trà hậu trạch, vừa vào cửa Lâm Tùy An đã nhìn thấy bình phong trong phòng trà, bên trên thêu một cụm hoa Hải Đường màu đỏ thẫm, tươi sáng mới mẻ.
Tuyết Thu nương tử pha trà cho ba người, dùng sứ trắng Hoa thị mà Hoa Nhất Mộng đưa tới, thời gian trôi qua, hương trà vẫn như cũ, nhưng vật còn người mất.
Bốn người lẳng lặng thưởng thức trà, hưởng thụ thời gian yên tĩnh hiếm có, cuối cùng lại là Lăng Tư Trực đại nhân tận tâm tận trách phá vỡ sự yên tĩnh.
"Lăng mỗ lật xem sổ hộ tịch thay đổi gần mười năm nay, phát hiện ra một hồ sơ thoát tịch ba năm trước, người thoát tịch tên là Nguyệt Thập Tam Nương, từ nhạc kỹ thoát tịch làm lương dân. Người giúp Nguyệt Thập Tam Nương thoát tịch là gia chủ tiền nhiệm của Lưu thị Tây thành, cũng chính là phụ thân Lưu Thanh Hi Lưu Mộ Liên, vị Lưu Mộ Liên này khi còn trẻ là một tài tử phong lưu, giỏi đan thanh thư pháp, là bằng hữu vong niên của Đoàn Hồng Ngưng và Di Ni Na."
Tuyết Thu nương tử buông chén trà xuống, múc thêm nước sôi vào ấm trà: "Lăng Tư Trực nghĩ không sai, ta chính là Nguyệt Thập Tam Nương."
Hoa Nhất Đường: "Tuyết Thu nương tử quen biết Đoàn Hồng Ngưng và Di Ny Na bao lâu rồi?"
"Khi còn nhỏ đã quen biết, nương tựa lẫn nhau ở Nhạc Phường tám năm." Tuyết Thu nói: "Ta khi còn nhỏ đã bị hủy dung, thường bị ăn hiếp ở Nhạc Phường, nếu không phải các nàng dốc hết sức giúp ta thoát tịch thì ta sẽ không sống được như hôm nay."
Quả nhiên, Tuyết Thu chính là người cuối cùng trong trí nhớ ngón tay vàng của Đoàn Hồng Ngưng. Lâm Tùy An thầm nghĩ.
Hoa Nhất Đường: "Lúc trước từng có lời đồn phường Hồng Hương, nói mỗi tháng vào ngày mười lăm, Đoàn Hồng Ngưng đều sẽ tỉ mỉ trang điểm ra ngoài gặp tình lang, bây giờ nghĩ lại, Đoàn Hồng Ngưng không phải đi gặp tình lang mà là đến gặp Di Ni Na và ngươi nhỉ."
Tuyết Thu cười cười: "Thế nhân đều cho rằng nữ tử ăn mặc thật đẹp nhất định là vì nam tử mà mình yêu thích, lại không biết trong lòng rất nhiều nữ tử, những nam nhân ướp muối kia căn bản không xứng."
Hoa Nhất Đường rõ ràng hơi nghẹn một chút, Lăng Chi Nhan ho khan một tiếng: "Ngày mười lăm mỗi tháng gặp mặt, ngoại trừ ba người các ngươi còn có một người nữa, đó chính là Thập Ngũ Nương, tỳ bà nữ bịt mặt bên cạnh Di Ny Na... cũng chính là Liên Tiểu Sương, phải không?"
Tuyết Thu rót đầy trà cho mọi người, buông ấm trà xuống, dùng khăn lau tay, ngẩng đầu: "Phải."
Lăng Chi Nhan gật gật đầu, lấy ra hai thứ trải phẳng trên bàn trà, và thác đồ thêu phẩm tại hiện trường vụ án Tiểu Sương, bức khăn lụa thêu Hải Đường này là tìm được trên người Cù Tuệ: "Sau khi Liên Tiểu Sương chết, chúng ta phát hiện trong phòng thêu của nàng một mặt bình phong, hoa Hải Đường trên bình phong một nửa là do Liên Tiểu Sương thêu, nửa còn lại là châm pháp của người khác. Chúng ta vẽ thác đồ của thêu phẩm ra." Lăng Chi Nhan ghép thêu phẩm và thác đồ lại: "Khăn thêu của Cù Tuệ ghép với thác đồ thành một tấm thêu phẩm. Qua kiểm tra, chỉ trên khăn thêu chính là hung khí gi ết chết Liên Tiểu Sương."
Tuyết Thu rũ mắt, im lặng lắng nghe, biểu cảm không chút gợn sóng.
"Trong lời khai của Cù Tuệ nói, trước khi giết người nàng nhìn thấy Liên Tiểu Sương đã thêu xong toàn bộ bình phong, sau đó mới dùng chỉ thêu siết chết Liên Tiểu Sương. Cù Tuệ giết người vào khoảng giờ Tuất, nhân chứng nói giờ tuất ba khắc Cù Tuệ đã về đến nhà, căn cứ vào thời gian đi đường thì Cù Tuệ căn bản không có thời gian tháo rời bình phong rồi thêu lại."
"Hơn nữa, Cù Tuệ từng dưỡng thương ở Hoa trạch nhiều ngày, việc bôi thuốc lau chùi đều do thị nữ Hoa thị hầu hạ, chưa từng phát hiện trên người nàng có khăn thêu. Cù Tuệ là sau khi rời khỏi Hoa trạch, mới lấy được tấm khăn thêu này."
"Cù Tuệ và Ngô Chính Lễ nghĩa tuyệt, ngoại trừ nhà mình ra thì chỉ đến một nơi, đó là phường trà Thu Nguyệt..."
Tuyết Thu nâng mí mắt lên: "Đúng vậy, cái khăn kia là ta cho Cù Tuệ."
Hoa Nhất Đường: "Trong lời khai của Bì Tây, hắn nói mình tận mắt nhìn thấy Đoàn Hồng Ngưng xử lý thi thể Liên Tiểu Sương. Cho nên tháo hoa Hải Đường trên bình phong, người thêu lại cũng là Đoàn Hồng Ngưng. Nói cách khác, cái khăn này thực ra là Đoạn Hồng Ngưng đưa cho ngươi."
Tuyết Thu: "Đúng."
"Chúng ta phát hiện mảnh vụn của thêu Thanh Châu ở dưới bình phong thêu hoa, căn cứ vào manh mối này tra được hành vi phạm tội của Ngô thị, đây là tin tức Liên Tiểu Sương để lại cho chúng ta, như vậy, nửa bức thêu khác phía dưới có phải cũng cất giấu thông tin gì hay không, nếu có, thì để lại cho ai đây?"
Hoa Nhất Đường đứng lên, chậm rãi đi dạo trong phòng trà: "Hoa mỗ đi đến phòng Di Ny Na và Đoàn Hồng Ngưng xem thử, các nàng đều có một tấm bình phong hoa Hải Đường, châm pháp hoa Hải Đường diễm lệ nhất ở giữa bình phong rất khác với nơi khác, đối chiếu lại thì lần lượt là Di Ni Na và Đoàn Hồng Ngưng tự mình thêu."
Hoa Nhất Đường dừng ở trước bình phong Hải Đường trong phòng trà: "Cho nên, Hoa mỗ suy đoán, có lẽ bình phong Hải Đường này chính là cách để truyền tin tức giữa hai người."
Tuyết Thu nở nụ cười, làn da trắng ngọc trai tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hốc mắt ửng đỏ: "Đây là trò chơi yêu thích của Tiểu Sương, nàng luôn thích thêu thơ từ dưới hoa Hải Đường, chờ chúng ta đi tìm, tìm được, nàng sẽ rất vui vẻ. Lúc nàng tìm được ý trung nhân, cũng đã thêu tên người nọ dưới hoa Hải Đường..."
Ánh mắt Hoa Nhất Đường lưu luyến trên bức bình phong Hải Đường trong chốc lát, đi trở lại bàn trà, lần nữa ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Trong tên Hoa mỗ cũng có một chữ Đường, chắc là có duyên với hoa Hải Đường, nếu Tuyết Thu nương tử nếu nguyện ý, không ngại nói với ta câu chuyện về hoa Hải Đường đi."
Tuyết Thu lại múc một muỗng nước sôi rót vào ấm trà, dùng khăn lau tay, lần này không buông khăn ra mà nắm chặt lấy, nụ cười trên mặt tựa như rơi vào một giấc mộng mãi mãi không muốn tỉnh lại.
"Tiểu Sương là người nhỏ tuổi nhất trong bốn người chúng ta, nàng thích cười, thích thêu hoa, thích thêu hoa Hải Đường xong rồi đặt ở trong sân phơi nắng, nàng nói, làm như vậy thêu phẩm sẽ giống như hoa Hải Đường thật sự, có mùi thơm."
"Nàng là muội muội của chúng ta, là người chúng ta trân quý nhất, là người chúng ta muốn bảo vệ nhất, chúng ta từ mười năm trước đã lên kế hoạch, hy vọng có một ngày sẽ giúp nàng thoát ly tiện tịch, để cho nàng tự do tự tại sống dưới ánh mặt trời..."
Nói đến đây, nụ cười của Tuyết Thu dần dần biến mất: "Nếu không phải vì cứu ta, người đầu tiên thoát tịch hẳn là Tiểu Sương, chỉ chút nữa, chút nữa thôi..."
Tuyết Thu nói rất mơ hồ, nhưng ba người Lâm Tùy An đều rất ăn ý không truy vấn.
Tuyết Thu dừng lại một lúc lâu, rồi lại chậm rãi nói: "Sau đó, Tiểu Sương quen biết nam nhân, đại anh hùng của thành Ích Đô, thâm quân tư binh tiền đồ vô lượng, tình nghĩa sâu nặng với Tiểu Sương. Hắn nói có thể giúp Tiểu Sương thoát tịch, cưới Tiểu Sương làm chính thê, chúng ta không tin... Tất nhiên là chúng ta không tin... Nhưng Tiểu Sương tin hắn, Tiểu Sương nói... Người kia đáng tin..."
"Tiểu Sương đã đi cùng hắn, chuyện sau đó, các ngươi đều biết rồi đấy."
Ba người đồng loạt trầm mặc.
"Chỉ có một điều các ngươi không biết, lúc Tiểu Sương bị Ngô Chính Lễ nhốt rồi bị ép đi tham gia một yến hội." Ánh mắt Tuyết Thu bắn thẳng tới: "Yến hội kia chính là yến hội Bạch Sinh của Tô thị!"
Sau lưng Lâm Tùy An nổi da gà, sắc mặt Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan thay đổi.
Tuyết Thu cười thê lương: "Xem ra ta không cần nói rõ Bạch Sinh yến là gì nhỉ."
Lâm Tùy An nắm chặt Thiên Tịnh, cố đè nén khí huyết chực sôi trào, Hoa Nhất Đường nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay Lâm Tùy An.
Lăng Chi Nhan bình tĩnh nhìn Tuyết Thu, ý bảo nàng tiếp tục nói.
"Tại Bạch Sinh yến lần này, Tiểu Sương phát hiện ra một bí mật." Giọng Tuyết Thu bình tĩnh như một đầm nước chết: "Ngô Chính Thanh chính là sát nhân Hoa Đào."
Cái gì?!
Lâm Tùy An suýt nữa kêu lên vì kinh hãi, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy có gì đó không đúng.
Lăng Chi Nhan trước đó đã sắp xếp lại thời gian giết người của Sát nhân Hoa Đào, Ngô Chính Thanh lúc ấy là bộ đầu, ngày đêm bận rộn bắt hung thủ với nhóm bộ khoái, cùng ăn cùng ở với Bộ Khoái, cũng không có thời gian gây án, càng không có động cơ gây án... như vậy vì sao Liên Tiểu Sương lại lầm tưởng Ngô Chính Thanh là Sát nhân Hoa Đào... Lâm Tùy An trong đầu "Đinh" một tiếng, chẳng lẽ là...
Lăng Chi Nhan: "Năm năm có tổng cộng có mười bảy vụ giết người liên hoàn của sát nhân Hoa Đào, trong đó có mười lăm vụ đều được dân chúng qua đường phát hiện, đều là người khác nhau, chỉ có hai vụ đầu tiên người phát hiện là một tên ăn mày."
Hoa Nhất Đường: "Người chết của vụ thứ bảy và thứ chín là hai nữ tử chưa đến mười tuổi, ấn hoa đào không giống với những người chết khác, bây giờ nghĩ lại, các nàng hẳn là Bạch Sinh bị vứt xác."
Tuyết Thu: "Những con cháu thế gia kia gi ết chết Bạch Sinh, thì qua loa vứt xác, vừa vặn lúc đó có Sát nhân Hoa Đào đột nhiên xuất thế, Ngô Chính Thanh đã thuận tay ném hai cỗ thi thể này đặt lên đầu Sát nhân Hoa Đào, không chỉ thần không biết quỷ không hay mà còn vì việc này mà giúp Ngô thị có thể ôm đùi Tô thị. Sau đó tất cả thi thể của Bạch Sinh đều giao cho Ngô thị xử lý, dựa vào công lao này, Ngô thị mới cướp được việc mua bán hàng thêu Thành Châu."thanh châu thêu phẩm mua bán."
Đệt mẹ nó! Lâm Tùy An thầm chửi đổng trong lòng.
"Những thứ này đều đo Liên Tiểu Sương tra được sao?" Hoa Nhất Đường hỏi.
Tuyết Thu: "Là Ngô Chính Thanh tự nói với Tiểu Sương."
Lăng Chi Nhan ngạc nhiên: "Chuyện bí mật như thế, Ngô Chính Thanh lại nói ra sao?"
"Khi đó Tiểu Sương đã mang thai đứa con của Ngô Chính Thanh."
Lâm Tùy An đột nhiên nảy ra một ý nghĩ đáng sợ, Liên Tiểu Sương xuất thân từ Nhạc Phường, tất nhiên biết cách tránh thai, nhưng nàng lại nguyện ý mang thai đứa nhỏ của Ngô Chính Thanh: "Chẳng lẽ Liên Tiểu Sương mang thai là bởi vì...".
Tuyết Thu cười lạnh: "Nam tử đều cho rằng chỉ cần có con thì nữ nhân sẽ hết lòng với nam nhân, đến chết không thay đổi, thật sự là buồn cười!"
Trong phòng trở nên yên tĩnh.
Tuyết Thu yên tĩnh một lúc lâu, lại nói: "Ngày đó, lại là đêm trăng tròn, Tiểu Sương hiếm khi ra ngoài tụ tập với chúng ta một lần, nàng rất phấn khởi, tán gẫu đến đêm khuya, Tiểu Sương đột nhiên nói nghĩ ra một cách để bắt được sát nhân Hoa Đào."
Ba người nhìn chằm chằm Tuyết Thu, trực giác cho rằng phía sau chính là điểm mấu chốt.
"Tiểu Sương nói, chỉ cần nàng bị sát nhân Hoa Đào gi ết chết thì có thể khởi động lại vụ án sát nhân Hoa Đào, Ngô Chính Thanh chính là nghi phạm lớn nhất, theo Ngô Chính Thanh thì có thể tra được Ngô thị, Tô thị."
"Nói xong, nàng còn nghiêm trang liệt kê kế hoạch, nói cái gì mà tự sát thì không được, bởi vì ngỗ tác có thể nghiệm ra nguyên nhân tử vong của người khác, còn có chỗ chân thi thể, nhất định phải có dấu ấn năm cánh hoa đào... Tiểu Sương còn cười nói, những thứ này đều là ngô Chính Thanh sau khi say rượu, dương dương tự đắc nói cho nàng biết chi tiết hồ sơ."
"Lúc đó, chúng ta đều cho rằng Tiểu Sương nói đùa. Bởi vì Tiểu Sương chỉ nói một lần này thôi, sau đó không nhắc tới nữa..."
"Thẳng cho đến ngày đó, Tiểu Sương truyền tin cho Cửu Nương nhất định phải đến nhà gặp nàng, còn bảo Cửu Nương nhất định phải một mình lái xe đi tới..."
Ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào chén trà, vàng rực rỡ, tựa như lưu ly, một giọt nước mắt từ trên mặt Tuyết Thu trượt xuống, lưu ly vỡ vụn.
Cô lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ từ dưới bàn trà, mở ra, lấy khối giấy gấp rất nhỏ, chỉ bằng hai ngón tay đẩy tới trước mặt ba người.
"Các ngươi đoán không sai, dưới nửa bức hoa Hải Đường kia, quả thực có giấu lời nói cuối cùng của Tiểu Sương."
Hoa Nhất Đường thật cẩn thận bóc ra, toàn bộ tờ giấy chỉ to bằng hai bàn tay hoàn toàn trải ra, giấy mỏng đến cơ hồ trong suốt, chữ viết trên vừa nhỏ vừa dày, lại xinh đẹp linh động, thậm chí lộ ra chút sung sướng.
[Cửu Nương, lúc thấy thư có lẽ ta đã chết rồi. Ta biết nếu nàng nhớ những gì ta nói, và sẽ hiểu tại sao ta làm điều đó.
[Phía sau cửa có lò sưởi, trong lò có than lửa, dưới giá thêu giấu một dấu hoa đào.]
[Dấu hoa đào nhất định phải ở chân đùi phải.]
[Ngoài cửa sổ phía sau có một hộp gỗ lớn, ném xác ta từ cửa sổ phía sau, chờ đợi cho đến giờ sửu thì chuyển cơ thể của ta đến cửa sau.]
[Cửa sau thông thẳng đến ngõ sau, dọc theo con hẻm ra khỏi cổng phường có một con dốc, dưới dốc là cống thoát nước, bên cạnh kênh có cọc gỗ và dây thừng, nàng hãy buộc rương gỗ vào cống thoát nước thì có thể rời đi.]
[Chiều mai, thi thể của ta sẽ xuất hiện ở suối Hoán Hoa, suối Hoán Hoa chỉ cách Trương Nghi Lâu nửa phường, ngày mai Hoa thị sẽ mở tiệc chiêu đãi tân nhiệm tham quân tư pháp Ích Đô ở Trương Nghi Lâu, nghe nói người này xuất thân từ Dương Đô Hoa thị, gia thế hiển hách, tính cách đặc biệt, điều ra được vô số kỳ án, nếu là người này thì có lẽ sẽ đánh được một trận với Tùy Châu Tô thị. Ta sẵn sàng đặt cược một lần. ]
[Nghe nói bên cạnh Hoa tham quân có Lâm nương tử, võ công cái thế, nếu có cơ hội thì hãy cho ta gửi lời thăm đến nàng.]
[Chớ có nóng lòng tìm Ngô Chính Thanh báo thù, giữ hắn lại thì mới có thể chỉ ra tội ác của thế gia.]
[Người giết ta, chỉ là người đáng thương bị ta thiết kế, chớ trách hắn. ]
[Đứa nhỏ trong bụng đã đi trước một bước, tránh cho chịu khổ cùng ta.]
[Chớ có bi thương, nếu có thể lấy cái chết của mình ra cứu những đứa nhỏ kia, đáng giá.]
[Lải nhải đến đây, đột nhiên nhớ tới, không biết Cửu Nương còn nhớ rõ, ta thích nhất câu thơ thêu dưới hoa Hải Đường kia...]
Chữ cuối cùng bị nước mắt làm mơ hồ, trong hương trà thơm ngát, Lâm Tùy An nghe Hoa Nhất Đường đọc ra từng chữ:
"Đảo xạ thành trần hương bất diệt, ấu liên tác thủ tư nan tuyệt(*)... Tiểu Sương tuyệt bút."
2.10.2023
(*) Xạ hương giã nát thành bụi mùi hương vẫn còn đó, củ sen gãy thành từng đoạn vẫn còn tơ.