Hoa Nhất Đường có hơi bất thường.
Trước đây vài ngày hắn vẫn thường ra ngoài uống rượu, nhưng bắt đầu từ hôm qua, hắn đẩy tất cả yến hội, ở trong nhà, nói là muốn đóng cửa khổ đọc, chuyên tâm chuẩn bị cho việc ứng thí hai ngày sau.
Lâm Tùy An bày tỏ: Chắc tôi tin anh!
Sớm mai trời còn chưa sáng, hắn đã đứng ngoài vườn Bích Yên gần hơi Lâm Tùy An ở cao giọng đọc thơ: "Mây nhè nhẹ trôi qua tình trường, huyền y chinh chiến chờ mòn mỏi", đọc tới đọc lui chỉ có hai câu này, ồn áo đến mức đầu óc Lâm Tùy An ù ù theo, nếu không phải nể mặt việc hắn cung cấp rượu cho Thiên Tịnh uống thì cô đã xách cổ áo treo hắn lên trên cây trúc phơi thành thịt khô luôn rồi.
Lúc ăn sáng, thì cứ phải ngồi vào vị trí đối diện Lâm Tùy An, mặc đồ trắng toát, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch, ăn cơm cũng không ngon, húp canh cũng không ngon, dùng quạt chống trán, bày ra tạo hình u buồn tịch mịch, tiếp tục ngâm thơ: "Trong mộng quan sơn hoa sen nở rộ, mộng tỉnh rồi ống tay áo trống không". Lâm Tùy An bị làm ầm ĩ đến mất bình tĩnh, hỏi tên này rốt cuộc lại muốn làm làm cái quỷ, không hỏi còn đỡ, vừa hỏi lại càng ồn ào hơn, vành mắt tên ăn chơi trác táng đỏ lên, ấm ức nhìn cô, giống như cô là người xấu không việc ác gì không làm vậy, ánh mắt những người khác nhìn Lâm Tùy An cũng thay đổi theo.
Ăn xong bữa sáng, là thời gian huấn luyện của Cận Nhược, Lâm Tùy An biết rõ công phu trước mắt của cô chủ yếu dựa vào sức mạnh và phản ứng nhanh nhẹn của thân thể này. Năng lực Cận Nhược năng lực phản ứng không tệ, thiếu sót chính là sức mạnh, cho nên, giai đoạn đầu tiên thiết kế khóa học chính là huấn luyện sức mạnh ma quỷ, nội dung hình thức tương đối khô khan. Cận Nhược không ngừng kêu khổ, nhiều lần đều muốn khóc.
Hoa Nhất Đường cũng không biết là muốn xem trò cười của Cận Nhược hay là còn có tâm tư khác, vừa ngồi một bên, vừa ngồi dựa vào bàn tra, làm bộ bày ra mấy quyển sách, Y Tháp ngồi bên hầu hạ nấu trà từ đầu đến cuối, hương trà vừa đắng vừa chát, giọng Hoa Nhất Đường đọc sách cũng đắng chát không thua gì: "Ai đem thiên hạ đổi lấy vàng, muốn được anh hùng tấm lòng son." Lại phối hợp với tiếng thở dài ai oán, khiến bầu không khí càng trở nên bi thương. Cận Nhược càng muốn khóc hơn.
Bữa trưa và bữa tối thì càng không thể được bình yên, bữa trưa phối hợp với bài thơ "Ngước lên nhìn núi vắng, lòng mình hóa đoạn trường", bữa tối biến thành "khe khẽ cúi đầu, dòng lệ tuôn rơi", khó khăn lắm mới chịu được đến tối nên ngủ, người này lại đứng trong rừng trúc, cô độc thê lương, ngẩng đầu đọc: "Thơ ngâm ngồi lại vuốt tóc mai, mới hay sương sớm phai nửa đầu, ôi chao ơi..."
Lâm Tùy An không thể nhịn được nữa, đập bàn đứng dậy, xông ra khỏi cửa: "Ngày mai là chế cử Nguyên Đán, sáng sớm ra đã phải đi cống viện rồi, người không đi ngủ sớm để dưỡng sức, mà ở đây ma kêu quỷ khóc gì thế hả?"
Hoa Nhất Đường xoay người nhìn lại, ánh mắt long lanh mềm nhũn: "Như ngươi nói, ngày mai là chế cử Nguyên Đán, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"
"Lâm Tùy An: "......"
Hay lắm, làm ầm làm ĩ cả ngày như thế, chỉ là vì căng thẳng trước ngày thi, cần vài câu cổ vũ đây mà.... đúng là một thằng nhóc ngáo đá.
Lâm Tùy An vỗ vai Sợ Hoa Nhất Đường, chân thành nói: "Đừng căng thẳng, phát huy như bình thường là được."
Hoa Nhất Đường chớp chớp đôi mắt to tròn: "Ừ."
Lâm Tùy An lại vỗ vỗ: "Thả lỏng, nếu lỡ như lần này không trúng, thì với bản lĩnh của Hoa thị nhà ngươi, quyên lấy một chức quan cũng không phải việc khó."
Hoa Nhất Đường rũ mi xuống: "À..."
Lâm Tùy An nhìn biểu cảm uể oải của hắn ta, thầm nghĩ không ổn, những lời của cô có phải đã làm tổn thương đến sự tự tin của hắn ta hay không, vội vàng bổ sung: "Hoa Nhất Đường, ta tin người!"
Hoa Nhất Đường bất ngờ ngước mắt lên, đồng tử lấp lánh, tràn đầy chờ mong.
(chậc, muốn lao vào xoa đầu anh bông ghê)
Xem ra còn muốn cô nói thêm hai câu? Chẳng lẽ muốn cô ngâm một bài hí văn đưa quân xuất chiến? Chuyện này cũng quá khó xử cô, Lâm Tùy An thầm nghĩ, cô đâu phải là cổ nhân thật sự, thật sự làm không được đâu!
Nghẹn nửa ngày, Lâm Tùy An đầy bụng mực chỉ có hai chữ: "Cố lên!"
Hoa Nhất Đường khẽ thở dài, ngón trỏ và ngón cái chà xát quả bóng túi thơm bên hông, bề mặt quả bóng túi thơm được chà xát đến sáng bóng, hương thơm trái cây càng thêm nồng nàn.
"Nghe nói hàng năm đều có sĩ tử không chịu nổi áp lực, đập đầu từ sát ở cống viện."
Lâm Tùy An Tâm nhảy dựng lên đầu, chuyện này không ổn, thể chất Conan của tên này quá ghê gớm, không phải đi thi mà cũng còn gặp phải án mạng đó chứ?
"Ngươi là một người đến tham gia chế cử, cho dù thật sự có vụ án phát sinh thì cũng không cần ngươi ra tay, chớ phân tâm, chuyên tâm trả lời đề thi là được."
Hoa Nhất Đường chớp chớp mắt, nhịn không được mà hắng giọng, lại nói: "Ý của Hoa mỗ là, ta thuở nhỏ nhát gan, bắt đầu từ ngày mai phải ở cống viện một ngày đêm, ta...hơi sợ..."
Lâm Tùy An thở dài: "Ngươi không nói sớm, nghe nói đạo quán Thất Tinh ở phường Đạo Đức có bùa đào mộc rất linh, nhưng bây giờ đi cầu cũng không kịp nữa."
Ánh mắt Hoa Nhất Đường sáng ngời: "Cớ gì phải bỏ gần cầu xa, lúc này nơi này, đã có vật trừ tà hữu dụng hơn cả bùa bình an nữa." Nói xong, ánh mắt nhìn về phía Thiên Tịnh bên hông Lâm Tùy An.
Lâm Tùy An kinh hãi: "Tham gia thi khoa còn có thể mang theo đao sao?"
"Khụ!" Hoa Nhất Đường nói: "Ý Hoa mỗ là nói, ngươi dùng Thiên Tịnh khắc một thứ gì đó tặng ta là được."
Lâm Tùy An gãi gãi ót, quả thực buồn rầu. Loại công việc tỉ mỉ như thế cô chịu thôi, nhưng nhìn ánh mắt long lanh của Hoa Nhất Đường, quả thực không đành lòng từ chối, suy nghĩ một chút, rút đao ra khỏi vỏ, tiện tay lắc mấy cái, rừng trúc lắc lư, lá khô đồng loạt rơi xuống, Lâm Tùy An thu đao lại, mở lòng bàn tay ra, một đoạn trúc gãy từ trên không trung rơi xuống lòng bàn tay, dài hai tấc, hai ngón tay to, mặt ngoài màu xanh biếc nổi bật giữa đêm, dưới ánh trăng phát sáng lấp lánh, vừa vặn có thể dùng một tay để cầm.
"Dùng cái này tạm trước đi." Lâm Tùy An nói.
Nói xong, Hoa Nhất Đường lại một lúc lâu không có động tĩnh.
Lâm Tùy An hơi xấu hổ, mòn quá quả thực có hơi thô, cũng khó trách ăn tên chơi trác táng này im lặng như thế, đang muốn thu lại, thì đột nhiên Hoa Nhất Đường thò tay nắm lấy cổ tay cô, ngón tay hắn cực kỳ dùng sức, hơi run rẩy, chậm rãi kéo tay Lâm Tùy An về phía hắn, khí lực càng ngày càng nhẹ, buông lỏng cổ tay, lấy đoạn trúc đi, nắm chặt trong tay.
Hắn mỉm cười rồi nói: "Như thế này rất tốt, ta nhận nó."
Không biết vì sao, khi Lâm Tùy An nhìn thấy nụ cười kia, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên.
*
Ngày hôm sau, là ngày Nguyên Đán.
Đầu năm, nhân dịp dân chúng Đông Đô vui mừng đón năm mới, chế cử của thiên tử chính thức bắt đầu.
Giờ dần vừa qua, mọi người đã thức dậy, vội vàng dùng bữa sáng, rồi cùng nhau đưa Hoa Nhất Đương đến cống viện. Cống viện nằm trong hoàng thành, "Lễ bộ nam viện" ở phía nam nha môn lễ bộ Thượng Thư, do Lễ bộ trực tiếp quản lý, qua một con đường, là bộ tuyển viện. Mười lăm ngày sau, kim bảng tiến sĩ sẽ dán lên tường phía đông nam viện, đến lúc đó, một bảng có thể thấy được thiên đường, một bảng có thể rơi xuống địa ngục, tất nhiên lại là một cảnh tượng khác.
Giữa giờ dần ba khắc, xe ngựa chạy tới hoàng thành, dư âm của tiếng trống trước cửa Ứng Thiên còn chưa dứt, xe cộ trước cửa Vĩnh Phúc đã lấp đường, vó ngựa ùn ùn, đèn đuốc cao thấp đan xen, bắt đầu từ cửa Tuyên Nhân, sĩ tử tham gia chế cử cũng chỉ có thể một mình đi bộ tới, tùy tùng dừng chân ở ngoài cửa. Thời gian thi là một ngày một đêm, cho dù trả lời xong hay không, ngày mai phải ra khỏi cống viện, bởi vì thời gian thi quá dài, cho nên mỗi sĩ tử cần mang theo một phần đồ dùng sinh hoạt để chuẩn bị cho các tình huống bất ngờ.
Mộc Hạ chuẩn bị giỏ sách gỗ lim cho Hoa Nhất Đường, tạo hình rất giống với hộp đựng thức ăn ngày thường, chỉ là dài hơn rộng hơn một chút, bên trong có bốn lớp ngăn cách, hai tầng ngăn kéo nhỏ, chứa nến, than củi, da lông bảo vệ đầu gối, sưởi ấm tay, khăn choàng nhỏ, một cái bát sứ, một cái bát bạc, hai đôi đũa bạc, chén trà, bột trà mài xong (Y Tháp tự mình mài, không có nguyên liệu kỳ quái), ấm đun nước bạc, ba đĩa điểm tâm (đều là bánh hấp thịt dê mà Hoa Nhất Đường thích ăn). Đồ ăn nhẹ chỉ dùng để lót dạ, trong cống viện có cung cấp ba bữa ăn, theo Lăng Chi Nhan nói, bữa ăn cũng không tệ lắm, ăn no thì không thành vấn đề.
Phương Khắc lấy ra hai bình sứ trắng nhét vào trong túi sách, Hoa Nhất Đường khiếp sợ nhìn hắn, Phương Khắc mặt không thay đổi nói: "Một bình là thuốc trị phong hàn, một bình là thuốc tỉnh táo."
Hoa Nhất Đường lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Đa tạ Phương huynh."
Hôm nay hắn không đeotúi hương, cũng không có cầm quạt, căn cứ theo quy định của cống viện, trên người sĩ tử tham gia thi không thể mang theo bất kỳ vật dụng có giấy nào, quần áo cũng phải mộc mạc hết sức, đây là lần đầu tiên từ sau khi Lâm Tùy An quen biết Hoa Nhất Đường tới nay, hắn ăn mặc thuần khiết nhất, áo choàng bông màu xám trắng, giày bông màu đen, giữ ấm thực dụng, phụ kiện duy nhất là một đoạn ống trúc xanh biếc treo bên hông, mặt ngoài sáng bóng, giống như đã dùng cách đặc biệt gì đó xử lý.
Mọi người nhìn thấy vật bên hông hắn, đều hơi tò mò, Hoa Nhất Đường cũng không kiêng dè, xoay quanh một vòng, để cho mọi người thấy rõ ràng hơn một chút, lạnh lẽo nói: "Lâm Tùy An đặc biệt dùng Thiên Tịnh làm đó, trừ tà! Rất đẹp!"
Y Tháp: "Tay nghề của tru nhân, được lắm!"
Cận Nhược: "Thứ đồ nát này cũng có thể trừ tà sao?"
Mộc Hạ: "... Rất độc đáo."
Phương Khắc: "Xấu quá."
Lâm Tùy An đỡ trán: "Ngươi mau vào đi!"
Hoa Nhất Đường cười hê hê, hành lễ với mọi người, xách giỏ sách, nghênh ngang đi về phía cửa Vĩnh Phúc, trong tất cả các sĩ tử, chỉ có bước đi cũng hắn là ngang nhiên nhất.
Kim Ngô Vệ mặc kim giáp lần lượt kiểm tra trước cửa, ước chừng là bởi vì thân phận sĩ tử chế cử đều không tầm thường, khẩu khí của Kim Ngô Vệ rất hòa ái, chia làm sáu đội, ba người một tổ, một người xác minh thân phận sĩ tử, một người kiểm tra giỏ sách, một người điều tra toàn thân sĩ tử, xác minh không có gì lạ mới có thể thả đi.
Mọi người đưa mắt nhìn Hoa Nhất Đường qua cửa kiểm tra, thở phào nhẹ nhõm, theo dòng người trở về, không ngờ lại nhìn thấy Lăng Chi Nhan ở bên cạnh xe ngựa.
Lăng Chi Nhan mặc quan phục, đi tới đi lui trước xe ngựa, dường như chờ hồi lâu, nhìn thấy mọi người trở về, cũng thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Tứ Lang đi vào chưa?"
Lâm Tùy An gật đầu: "Vì sao Lăng Tư Trực không đến đưa hắn ta đi?"
"Ta mặc quan phục, không tiện." Lăng Chi Nhan nở nụ cười: "Hơn nữa hôm nay, ta tới tìm Lâm nương tử và Phương đại phu."
Ánh mắt Phương Khắc sáng ngời: "Lại có người chết sao? Chết bao lâu rồi? Ngươi có muốn mổ xác không?"
"Không có không có!" Lăng Chi Nhan dỏ khóc dở cười xua tay: "Hôm nay là nguyên đán, nếu có hung án phát sinh, vậy cũng quá không may mắn. Là Trương Thiếu Khanh cố ý sắp xếp cho Phương đại phu một hồi khảo thí, nếu Phương đại phu thuận lợi thông qua, đã có thể trở thành ngỗ tác chính thức nhận được chứng nhận của Đại Lý tự, sau này khám nghiệm tử thi sẽ không bị người ta nghi ngờ nữa."
Lâm Tùy An mừng rỡ, thầm nghĩ đây là Đại Lý tự mở cửa sau, nếu Phương đại phu thi qua, về sau sẽ được làm việc chính thức có chứng chỉ lên chức, các mục kiểm tra thi thể cũng có hiệu lực pháp luật."
"Thi gì?" Phương Khắc liếc mắt nhìn Lăng Chi Nhan: "Thi như thế nào?"
Lăng Chi Nhan: "Do bốn ngỗ tác kỳ cựu của Đại Lý tự làm quan chủ khảo, chia làm bốn hạng mục, thi luận lý, thi thương luận, thi độc luận, thi mổ thi thực tế."
Có thi thể mổ không?
"Khụ, có."
Phương Khắc gật gật đầu, bò lên xe ngựa, xách rương gỗ lớn của mình đi xuống: "Đi thôi."
Lần này, không chỉ Lăng Chi Nhan, Lâm Tùy An cũng hơi dở khóc dở cười.
"Mặt khác, Lăng mỗ còn có việc quan trọng muốn thương lượng với Lâm nương tử, Nếu Lâm nương tử không bận, không ngại cùng Phương huynh đi Đại Lý tự được không?" Lăng Chi Nhan hỏi.
Lâm Tùy An cảm thấy rất tốt, Hoa Nhất Đường đi thi, cô cũng rảnh rỗi, nên vui vẻ đồng ý.
Từ cửa Vĩnh Phúc đi về phía bắc vòng quanh bức tường ngoài hoàng thành một khắc đồng hồ, là cửa Tuyên Nhân nối thẳng đến Đại Lý tự, Lâm Tùy An đến vài lần đã quen thuộc, nha lại giữ cửa còn nhiệt tình chào hỏi cô.
Phương Khắc thi ngỗ tác được đặt ở sảnh phụ, vừa vào cửa đã có nha lại dẫn đường, Lăng Chi Nhan lại dẫn Lâm Tùy An đi về hướng ngược lại, dọc đường giới thiệu với cô, đây là chính đường Đại Lý tự, còn có, nhị đường, tam đường, phòng khác, Án Mân đường, nhà ngục... nhị đường, tam đường, phòng khác, Án Mân đường, nhà ngục...
Đi đến vòng thứ ba, Lâm Tùy An thật sự chịu không nổi nữa: "Lăng Tư Trực, có gì thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo đâu."
Lăng Chi Nhan xoa mũi, mời Lâm Tùy An vào phòng khách, trà đã sớm nấu xong, bốc hơi nóng, múc vào trong chén trà, mặt ngoài nổi lên một tầng hơi, Lâm Tùy An bưng lên ngửi thấy mùi, hương vị nóng rát, rất k1ch thích.
"Thực ra, lần trước lăng mỗ đi Dương Đô, là muốn hỏi Lâm nương tử, có muốn đến Đại Lý tự ta nhậm chức không?"
Ôi, ôi! Lâm Tùy An chợt lấy lại tinh thần.
Lăng đại soái ca đây là mời cô nhảy việc đến Đại Lý tự sao, ở hiện đại, tương đương với OFFER cao nhất đấy!
Nội tâm cô tuy rằng cực kỳ kích động, nhưng bề ngoài tỏ ra lơ đãng.
Môi Lâm Tùy An vừa nhấp trà, đã buông chén trà xuống: "Lăng Tư Trực nói thật sao?"
Lăng Chi Nhan nghiêm túc nói: "Lâm nương tử tâm tư mẫn tiệp, võ nghệ siêu quần, tình tình chính trực nhiệt tình, đúng là kỳ tài điều tra vụ án truy bắt, vị trí bổ đầu tuần tra của Đại Lý tự để trống đã lâu, Lăng mỗ muốn tiến cử Lâm nương tử đảm nhiệm chức vụ này, không biết ý của Lâm nương tử như thế nào?"
Bổ đầu, ước chừng là vị trí tuyển dụng không biên chế.
Lâm Tùy An suy nghĩ một hồi: "Bổng lộc thế nào?"
Lăng Chi Nhan như bị cái gì chặn họng, một lúc lâu sau mới nói: "Một tháng một quán tiền."
Thấy Lâm Tùy An mặt suy sụp, lại vội vàng bổ sung một câu: "Có thể bao ăn ở."
Lâm Tùy An gãi gãi trán: "Lăng Tư Trực, không phải tôi chê nghèo yêu giàu, tình hình của Lâm mỗ ngươi cũng biết, chưa nói hoa hồng Hoa thị cho ta cao tới hai ngàn vàng một tháng, chỉ nói đến chi phí bảo dưỡng Thiên Tịnh này, chút bổng lộc này còn lâu mới đủ."
Lăng Chi Nhan lại xoa xoa mũi, Lâm Tùy An cảm giác sống mũi của hắn sắp bị hắn chà xát rách: "Lăng mỗ và Trương Thiếu Khanh thương thảo qua, việc này không khó, chỉ cần Lâm nương tử đồn ý, sau này Thiên Tịnh cần Mãn Bích, Đại Lý tự có thể nghĩ cách báo vào quỹ công. Về phần Bổng Lộc, trong tất cả các chức quan, đây là mức cao nhất của Đại Lý tự rồi."
"Xin thứ cho Lâm mỗ mạo muội, dám hỏi Lăng Tư Trực một tháng được bao nhiêu?"
"...... bốn vạn văn tiền một năm."
Nói cách khác, một tháng của tư trực Đại Lý tự, bổng lộc cũng chỉ có hơn ba quán tiền.
Lâm Tùy An dùng ngón tay vuốt v e mép chén trà, có hơi không nắm chắc.
Vị trí thì là một vị trí tốt, tiếc là ít tiền quá.
Lăng Chi Nhan: "Bổng Lộc quả thực không bằng Hoa thị, nhưng nhậm chức ở Đại Lý tự càng ổn định hơn, nếu lập công, còn có thể thăng chức. Lúc trước bổ đầu tuần tra của Đại Lý tự là bởi vì lập kỳ công, được thăng lên làm tham quân của Kim Ngô Vệ, quan đồ xán lạn."
Không thể tưởng được Lăng đại soái ca nhân nhìn chất phác, công lực môi giới lại không tệ.
Lâm Tùy An bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nước trà vào miệng cay đến mức khiến đầu lưỡi cô co rụt lại: "Việc này liên quan đến tiền đồ của Lâm mỗ, xin cho phép ta được suy nghĩ mấy ngày."
Lăng Chi Nhan liên tục gật đầu: "Tất nhiên là được."
Phương Khắc thi còn nhanh hơn cô tưởng tượng, không đến một canh giờ, đã có nha lại đến thông báo hoàn thành tất cả hạng mục thi cử, lúc Phương Khắc đến tìm Lâm Tùy An, vẻ mặt không kiên nhẫn, còn trừng mắt nhìn Lăng Chi Nhan một cái.
Lăng Chi Nhan hơi khó hiểu, nhìn nha lại bên cạnh, mặt mày xanh mét, thấp giọng nói: "Thi thể bị mổ là một lão khất cái ven đường, lúc phát hiện, đã thối rữa nhiều ngày."
Lăng Chi Nhan: "Sau đó thì sao?"
Sau đó... bốn vị ngỗ tác đều nôn."
"..."
"Nhàm chán, đi thôi, về nhà." Phương Khắc gánh rương gỗ lớn thở phì phì đi ra cửa.
Lâm Tùy An cáo từ Lăng Chi Nhan, đuổi theo Phương Khắc, thấy Phương Khắc mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, hiển nhiên tức giận không nhẹ.
"Phương đại phu gặp phải chuyện gì bất bình sao?"
"Ngỗ tác Đại Lý tự, quả nhiên đều là mấy người ăn không ngồi rồi, khất cái kia rõ ràng là chết đói, nhất định cứ nói là thọ chung chính tẩm(*)."
(*)thọ chung chính tẩm là chết yên lành, đến tuổi thì chết ấy, em cũng không biết dùng từ gì nữa, ai biết thì cmt em biết với nha.
"Có thể là bởi vì hôm nay là Nguyên Đán, nói thọ chung chính tẩm có vẻ tốt lành hơn một chút?"
"Chết cũng đã chết rồi, lành xấu cái rắm gì nữa. Còn tên Thiếu Khanh gì đó, trên đường còn ngăn cản ta, nói nếu ta thi qua, muốn mời ta đến Đại Lý tự làm ngỗ tác."
"..."
"Cả ổ Đại Lý tự, rặt một đám ranh ma."
"..."
"Thừa dịp Hoa Nhất Đường không có đến đào góc tường, đúng là không phúc hậu."
"..."
Lâm Tùy An yên lặng quay đầu, nhìn một gốc cây mai vàng ở chân tường Đại Lý Tự, có một nụ hoa mới nở, cành hoa thò ra ngoài đầu tường, lắc lư trong gió lạnh.
Lâm Tùy An chỉ cảm thấy mũi mình hơi ngứa, hắt hơi một cái.
5.5.2023
Trong phòng thi, Hoa Nhất Đường đột nhiên cảm thấy gió lạnh thổi qua, vội vàng lấy thuốc phòng phong hàn Phương Khắc đưa ra nhét vào miệng một viên, hai tay nắm chặt ống trúc Lâm Tùy An đưa nhìn chung quanh, nói thầm: "Không phải có gì đó tà môn đó chứ?"
(trời ạ, ảnh còn sợ ma nữa, này thì gan to dạ lớn)