Chương 417: Đáng chết
Việc chữa trị cho Lạc Thiên không tốn quá nhiều thời gian của Lâm Chính.
Mặc dù nhìn cô ấy vẻ mất sức, đầu bù tóc rối, khắp người toàn là vết thương nhưng tất cả đều khá nhẹ. Duy chỉ có phần chân bị gãy và một bàn tay bị máu thịt be bét là nghiêm trọng một chút.
Lâm Chính đương nhiên nhận ra là chuyện gì. Anh chuyên tâm chữa trị cho Lạc Thiên, mỗi một cây kim châm lên người hay một loại thuốc bôi lên anh đều tập trung cao độ.
Một lúc sau, Lâm Chính mồ hôi nhễ nhại. Cùng với từng kim châm xuống, Lạc Thiên từ từ tỉnh lại. Cô ấy nhìn người đàn ông đang chữa trị cho mình ở bên cạnh, nước mắt rưng rưng. Lạc Thiên tưởng mình đang nằm mơ nhưng khi nhìn kỹ thì tất cả đều là thực tại.
“Tôi tưởng…mình sẽ không còn gặp lại anh nữa..”, cô gái nói giọng khàn khàn và thều thào.
“Ai làm vậy?”, Lâm Chính vừa châm kim vừa hỏi, Lạc Thiên bặm môi, không nói gì.
“Là ai làm?”, Lâm Chính hỏi một lần nữa.
“Lâm Chính, anh đừng hỏi nữa. Người đó…chúng ta không động vào được…”, Lạc Thiên thấp giọng.
“Cô chỉ cần nói cho tôi biết ai làm là được?”, Lâm Chính lặp lại.
Lạc Thiên nhắm mắt lại. Cô gái lựa chọn im lặng. Cô ấy biết tính cách của Lâm Chính.
Cô cũng biết sức mạnh của Văn Hải và Ứng Phá Lãng. Người có thể khiến Văn Hải phụng bồi như vậy chắc chắn không phải hạng tầm thường. Nếu như Lạc Thiên nói cho Lâm Chính, với tính cách của anh thì chắc chắn anh sẽ gây ra chuyện lớn. Vì vậy cô sẽ không nói.
Thực ra cô không hề hiểu anh. Lâm Chính cắm cây kim cuối cùng lên cánh tay cô, khẽ mỉm cười: “Được, nếu đã không nói thì chuyện này chúng ta không nhắc tới nữa”.
Lạc Thiên ngạc nhiên, nhìn anh với vẻ không dám tin: “Lâm Chính, thật sao?”
“Đương nhiên, cô yên tâm dưỡng bệnh đi”.
Lâm Chính mỉm cười, sau đó đưa đồ cho Lạc Thiên, kêu thêm hai cô gái vào thay đồ cho cô. Những người này tỏ thái độ vô cùng cung kính và nghe lời Lâm Chính.
“Hai người sau này giúp tôi chăm sóc cô ấy, tôi sẽ không để hai người chịu thiệt đâu”, Lâm Chính nói.
“Không có gì ạ”.
“Anh yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy”.
Hai cô gái mỉm cười gật đầu, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt sùng bái. Lâm Chính cảm thấy nghi ngờ nhưng không hỏi nhiều, chỉ quay người rời khỏi bệnh viện.
Đúng lúc anh định rời đi thì nghe thấy có tiếng bước chân của nhiều người vọng tới. Đám đông đứng chật kín lối hành lang. Lâm Chính khựng người.
"Cậu chính là thần y Lâm của Giang Thành sao? Xin chào, tôi là viện trưởng của bệnh viện này, tôi họ Quan, tên là Quan Hải Thanh”, một người đàn ông tóc hoa râm bước tới kích động bắt tay Lâm Chính.
“Chào viện trưởng Quan”, Lâm Chính gật đầu, liếc nhìn hành lang và hỏi; “Chuyện gì vậy?”
“Thần y Lâm, bọn họ đều tới vì cậu”.
“Vì tôi sao?”
“Đúng vậy, thần y Lâm, cậu không biết chứ điều kiện chữa trị của bệnh viện chúng tôi có hạn. Có rất nhiều bệnh chúng tôi không đủ thiết bị kiểm tra. Mà nhiều người bệnh cũng không có tiền tới các bệnh viện lớn nên đành ở lại chỗ chúng tôi. Thế nhưng ngày qua ngày thế này cũng không phải là cách hay. Có nhiều người đã lựa chọn từ bỏ. Thậm chí có nhiều người về nhà tự kê thuốc uống, nhưng như vậy chẳng khác gì tự sát. Hôm nay nghe nói thần y Lâm tới, lại được nghe danh thần y Lâm giỏi giang, từ tâm nên họ hi vọng thần y Lâm có thể giúp họ trị bệnh”, viện trưởng Quan nói tiếp.
Lâm Chính nghe thấy vậy thì chau mày: “Tôi nghe nói Sùng Tông Giáo trên núi cùng rất giỏi y thuật, tại sao mọi người không tới đó chữa bệnh?”
“Cũng đi rồi nhưng không có tác dụng! Còn bị bọn họ đánh đuổi nữa”.
“Người của Sùng Tông Giáo chỉ coi trọng tiền bạc và quyền thế. Nếu không có tiền, không có quyền thì bọn họ sẽ không chữa cho?", bệnh nhân thi nhau giải thích.
“Bệnh của chúng tôi cũng là do người của Sùng Tông Giáo gây ra mà!”
“Bọn họ ngày nào cũng luyện độc dược gì đó, mùi thuốc bay khắp thôn, chẳng có ai là không bị bệnh cả”.
“Chúng tôi bị Sùng Tông Giáo hại cả đấy”.
Mọi người tức giận, có người còn khóc thút thít. Hiện trường thật thê lương. Lâm Chính tối sầm mặt, nhìn viện trưởng và nói khẽ: “Phía trên không có phản ứng gì à?”
Viện trưởng Quan nghe thấy vậy thì thở dài không nói gì.
“Viện trưởng Quan có nói, mỗi năm cũng đi cả chục lần nhưng đều vô ích. Tất cả đều do Sùng Tông Giáo gây ra…”
“Thậm chí viện trưởng Quang còn tới cả Sùng Tông Giáo xin giúp đỡ nhưng bọn họ không chịu. Viện trưởng đấu tranh cho chúng tôi còn bị đánh gãy hai chân, giờ chân vẫn chưa lành hẳn nữa”, mọi người lại lên tiếng.
“Đó là một giáo phái vô nhân đạo”.
“Bọn họ là tà giáo!”
“Ông trời sẽ trừng trị họ thích đáng”.
“Đám hút máu người đó sớm muộn gì cũng bị nghiệp quật thôi”
Người bệnh tức giận đùng đùng, thật chỉ muốn liều mạng ngay lập tức với người của Sùng Tông Giáo. Nhưng ai cũng biết chỉ cần họ gây chuyện thì sẽ chết là cái chắc.
Lâm Chính nghe thấy vậy thì lập tức hiểu ra. Chẳng trách bệnh viện này không lớn mà người bệnh lại nhiều như vậy. Nếu đúng như những gì họ nói thì Sùng Tông Giáo đúng là đáng chết.
“Lâm Chính, đây đều là người dân của những thôn lân cận. Bọn họ thu nhập vốn không cao, giờ lại mắc đủ thứ bệnh, không có tiền chữa, bệnh viện chúng tôi cũng hỗ trợ hết sạch rồi. Các lọai trợ cấp cũng đã xin nhưng không đủ. Thần y Lâm, nghe nói cậu y thuật cao minh, xin cậu ra tay giúp đỡ. Cầu xin cậu. Đây đều là sinh mệnh mà”.
Viện trưởng Quan kích động lên tiếng, ngay sau đó run rẩy quỳ xuống trước mặt Lâm Chính. Lâm Chính thấy vậy vội vàng đỡ ông ấy dậy.
“Viện trưởng Quan, đừng như thế. Tôi hứa với ông sẽ giúp”.
“Thật sao? Cảm ơn thần y Lâm”, Quan Hải Thanh mừng rỡ.
“Cảm ơn thần y Lâm”.
“Thần y Lâm đúng là Bồ Tát sống”.
“Cảm ơn thần y Lâm”
“Tôi xin cúi lạy trước thần y”.
Người bệnh quỳ xuống khóc lóc.
“Mọi người mau đứng lên”, Lâm Chính vội vàng nói. Nhưng vô ích.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, nói với Quan Hải Thanh: “Tôi đi gọi điện, kêu vài người tới. Những người này đều có y thuật tinh thông, bọn họ sẽ ở lại đây ba ngày, coi như là làm việc thiện”.
“Thưa thầy?”, Hùng Trưởng Bạch cung kính lên tiếng.
“Bảo Tần Bách Tùng đưa một đoàn người tới đây, lấy danh nghĩa của học viện Huyền Y Phái làm từ thiện cứu người”.
Lâm Chính dặn dò xong bèn tắt máy. Anh nhìn ra cửa, nói với Phong Liệt.
“Đi lái xe đi, chúng ta tới núi Sùng Tông”.