Chương 412: Bàn luận một chút
Xoạt!
Chiếc xe dừng lại dưới chân núi nơi Sùng Tông Giáo tọa lạc.
Xe bình thường không thể lên núi, trừ phi là khách quý đặc biệt, những người khác đều phải đi bộ lên.
Lâm Chính theo đám Hoắc Kiến Quốc đi lên.
May mà nơi đây xây lại đường, dễ đi hơn nhiều, nhưng có thể thấy một số xe sang lên núi.
Có vẻ như Thượng Võ Quán có địa vị khá tầm thường trong mắt Sùng Tông Giáo.
Hoắc Thượng Võ tính cách thẳng thắng, nếu Sùng Tông Giáo không quá coi trọng Thượng Võ Quán, ông ấy cũng không định nịnh hót, đây chắc cũng là lý do ông ấy cố ý không đến.
"Nếu như cậu đến để mở mang kiến thức thì sau khi đi lên phải nói ít thôi, biết chưa?", Hoắc Kiến Quốc đảo mắt nhìn Lâm Chính, sau đó nói.
"Hơn nữa, đừng có sờ mó linh tinh, trông anh thế này đúng là mới từ quê lên!", Tịch Lưu Hương hừ một tiếng chế giễu.
Hoắc Kiến Quốc liếc nhìn cô ta, không nói gì.
Lâm Chính lắc đầu: "Yên tâm, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không làm liên lụy đến mấy người".
"Sao nào? Anh tưởng chúng tôi sẽ bảo vệ anh chắc? Anh biết hôm có những ai đến đây không? Anh mà gây ra chuyện gì, anh tự chịu trách nhiệm, Thượng Võ Quán của chúng tôi không đi theo xử lý giúp anh đâu!", Hoắc Ngạo khinh bỉ nói.
Lâm Chính không đáp.
"Ồ? Đây chẳng phải người của Thượng Võ Quán sao?"
Lúc này, đằng sau vang lên tiếng cười nhạt.
Mọi người nhìn qua.
Chỉ thấy một nhóm người mặc võ phục đi qua.
Kẻ dẫn đầu là một người đàn ông trung niên để đầu đinh da dẻ ngăm đen.
Trên mặt nở nụ cười ngả ngớn, khi đi đến cứ nhìn về phái Hoắc Kiến Quốc, chiến ý trong mắt nồng đậm.
"Đại sư Phong Liệt?"
Hoắc Kiến Quốc nhíu mày.
Sắc mặt của người của Thượng Võ Quán rất không tự nhiên.
Lâm Chính thấy vậy lập tức hiểu đây là kẻ thù của Hoắc Kiến Quốc.
Đại sư Phong Liệt chắp hai tay sau lưng, các đệ tử sau lưng ông ta cùng nhào lên.
Những người này hô hấp ổn định, khí tức trầm ổn, rõ ràng là kẻ học võ.
"Thượng Võ Quán cũng nhận được thư mời sao? Có vẻ như giáo chủ vẫn rất rộng lượng, ngay cả một đám phế vật như các người mà cũng mời, chắc các người cảm thấy vinh dự lắm!", đại sư Phong Liệt híp mắt cười.
"Ông nói cái gì cơ"
"Các người quá ngông cuồng rồi!"
Đệ tử của Thượng Võ Quán không chịu nổi, đỏ bừng mặt hét lên.
"Im miệng".
Hoắc Kiến Quốc lập tức nói.
Mọi người đều giật mình.
"Lùi xuống cho tôi", Hoắc Kiến Quốc lạnh lùng nói.
"Bố!", Hoắc Ngạo tức giận nói.
"Chưa đủ mất mặt hả, lui xuống!", Hoắc Kiến Quốc lạnh lùng nói.
Hoắc Ngạo bĩu môi, chỉ có thể lùi về sau hai bước.
"Phong Liệt! Hôm nay là ngày đại hỷ của Sùng Tông Giáo, ông và tôi đều là khách, tôi khuyên chúng ta nên tạm bỏ qua ân oán, đừng gây chuyện ở địa bàn của người khác, nếu không đắc tội Sùng Tông Giáo cũng không phải chuyện gì tốt với mấy người đâu", Hoắc Kiến Quốc nhìn đại sư Phong Liệt nói.
"Tạm bỏ ân oán lúc trước? Hừ, Hoắc Kiến Quốc, con trai ông đánh đồ đệ tôi bị thương, thương tích này định tính toán thế nào? Thượng Võ Quán các người sỉ nhục danh tiếng của tôi, chuyện này tính thế nào?", đại sư Phong Liệt lạnh lùng nói.
"Có ân oán gì, ông có thể tùy ý đến Thượng Võ Quán của tôi! Chúng tôi luôn hoan nghênh ông", Hoắc Kiến Quốc bình tĩnh nói.
"Hoắc Kiến Quốc, tôi chắc chắn sẽ đến võ quán của các người một chuyến, có điều hôm nay gặp nhau ở đây, chúng ta không chơi chút mà lên luôn thì chẳng phải hơi chán sao?", đại sư Phong Liệt cười nói.
"Ông có ý gì?", Hoắc Kiến Quốc nhíu mày hỏi.
Chỉ thấy đại sư Phong Liệt đánh mắt với người đứng bên cạnh ông ta.
Người đó lập tức hiểu, bước lên.
"Nơi đây vẫn chưa phải là Sùng Tông Giáo, chúng ta để đệ tử so tài ở đây, cho dù Sùng Tông Giáo có trách tội, chúng ta vẫn có thể nói lý, Sùng Tông Giáo sẽ không vì mấy đệ tử mà làm khó chúng ta đâu, thế nào? Hoắc Kiến Quốc, gọi người của ông ra tay đi!", đại sư Phong Liệt cười nói.
Hoắc Kiến Quốc trầm ngâm.
Ông ta biết đại sư Phong Liệt muốn báo thù.
Đại sư Phong Liệt đã có chuẩn bị trước, đồ đệ ông ta mang theo đều là người giỏi trong giỏi, ở bên Hoắc Kiến Quốc ngoài Tịch Lưu Hương và Hoắc Ngạo ra, những người khác đều là đệ tử thiên phú của Thượng Võ Quán, cũng chỉ có thể coi là người mới, đưa họ theo để họ mở rộng tầm mắt.
Như vậy, nếu đối đầu với người của Phong Liệt thì chắc chắn chịu thiệt.
"Sư phụ, để con lên"
"Để con lên đi sư phụ"
"Sư phụ, chúng kiêu ngạo quá, để cho mài mòn nhuệ khí của chúng!"
"Sư phụ, con đi!"
...
Các đệ tử của võ quán ai ai cũng hừng hực khí thế, bị khí thế kiêu ngạo của đối phương làm cho tức giận, ai cũng muốn lao lên.
"Mấy đứa đừng có ngông cuồng, phải cẩn thận!", Hoắc Kiến Quốc trầm giọng nói.
"Hừ, sao không có ai bước ra tiếp mấy chiêu của tôi vậy? Chẳng nhẽ người của Thượng Võ Quán đều là đám rùa rụt cổ à?", tên bước ra cười khẩy nói.
"Chậc chậc chậc, một đám vô dụng".
"Sợ thì nói luôn đi, lãng phí thời gian quá!"
“Không dám đánh? Vậy đừng tham gia hôn lễ này nữa, mất mặt quá!”
Mấy đệ tử của Phong Liệt lập tức chế giễu.
Người của Thượng Võ Quán sắp nghiến gãy răng rồi.
Hoắc Kiến Quốc vẫn như vậy.
Nhưng lúc này phái ai ra giờ?
Người duy nhất có thể đánh là Hoắc Ngạo.
Nhưng Hoắc Ngạo dẫu sao vẫn là con trai mình.
Nếu như xảy ra vấn đề thì ông hối hận lắm.
"Sư phụ, để con đi!"
Lúc này cuối cùng cũng có người không chịu nổi đứng ra.
Hoắc Kiến Quốc liếc mắt, người đó là môn sinh khiến ông ta hài lòng, Châu Vũ.
Nhưng Châu Vũ chỉ mới vào Thượng Võ Quán được 3 năm, quá ngắn, tuy có thiên phú, nhưng chắc không chịu nổi.
Nhưng bây giờ biết chọn ai bây giờ?
Hoắc Kiến Quốc nghiến răng, gật đầu nói: "Được, con thử đi!"
"Xin thỉnh giáo!", Châu Vũ tiến lên, thủ sẵn thế.
"Đại sư Phong Liệt, đừng làm quá, dẫu sao nơi này cũng là địa bàn của người khác, gây lớn chuyện không hay đâu", Hoắc Kiến Quốc trầm giọng nói.
"Được rồi, chỉ so tài thôi, bắt đầu đi!"
Đại sư Phong Liệt chẳng thèm quan tâm.
Mọi người lập tức lùi về sau.
Mà tên đệ tử kia không hề khách khí hét lên, giơ nắm đấm lao về phía Châu Vũ.
Hai bên bắt đầu đánh nhau.
"Có kịch hay để xem rồi!"
Khách qua đường ào ào lại xem, hiếu kỳ nhìn cảnh này, ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ...
Chỉ là...
Hai người đánh chưa đến một phút, kẻ kịch đột nhiên nắm được sơ hở của Châu Vũ.
Bốp!
Ngực Châu Vũ trúng quyền, lập tức ngã xuống đất...