Chương 394: Huyền Sâm Vương
Nhìn thấy Lâm Chính đột nhiên dừng lại, tất mọi người đều sững sờ, ai cũng vỗ tay hò reo.
"Được lắm".
"Thắng rồi!"
"Tốt quá, cô Lâm thắng rồi!"
"Tôi nói rồi mà, đường đường là nhà họ Lâm sao có thể không đối phó được với một thằng nhãi ranh chứ?"
"Tên này chắc tiêu đời rồi nhỉ!"
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Đặc biệt là Mãn Thương Hải.
Ông ta nằm dưới đất, thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như ít nhất cũng giữ lại được nhà họ Mãn.
Tên này dù mạnh, nhưng dù sao vẫn không bằng nhà họ Lâm.
Chiêu kia đỉnh quá!
Cô gái nhếch khóe miệng, khẽ mỉm cười sau đó liền thu lại.
Thuật điểm huyệt cô ta học từ nhỏ đến lớn, mặc dù không quá tự tin về mảng dùng châm bạc, nhưng chiêu này thì cô ta dùng rất điêu luyện!
Chỉ là...
Cô gái còn chưa kịp đắc ý được bao lâu, Lâm Chính bị điểm huyệt lại cử động.
Không ổn rồi!
Cô gái kinh ngạc.
"Cô chủ!"
Lâm Phú ở bệnh kia sốt ruột, điên cuồng xông lên, tung nắm đấm về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lật tay đánh vào bụng cô gái.
Cô gái không kịp phòng bị, bị đánh bay ra, ngã xuống đất, nhưng Lâm Phú lại lao lên.
"Lão già, ông nghĩ tôi không giết nổi ông à?"
Mắt Lâm Chính hiện lên sự ác độc, tay anh nhanh như điện, nắm lấy nắm đấm của Lâm Phú.
Bốp!
Nắm đấm của Lâm Phú bị cánh tay Lâm Chính làm cho tê dại, nhưng lần này Lâm Chính không hề thả tay, mà lại dùng một cây châm bạc cắm vào cánh tay, lực bàn tay đang nắm lấy nắm đấm của Lâm Phú mạnh thêm mấy phần, Lâm Phú không thể nào giãy ra được.
"Mẹ nó!", Lâm Phú trợn tròn hai mắt.
"Ê, anh mau thả ông ấy ra!"
Cô gái nghiến răng, lập tức xông qua, muốn ép Lâm Chính buông tay.
Nhưng cô ta vừa lại gần, cánh tay còn lại của Lâm Chính đã tóm chặt lấy cổ tay cô ta.
Hô hấp của cô ta ngừng lại, vội vàng điểm huyệt của Lâm Chính, muốn khiến Lâm Chính bại liệt.
Nhưng cho dù cô ta có dùng chiêu này tiếp, Lâm Chính vẫn chẳng hề có hiện tượng bị bại liệt, thậm chí còn chẳng hề dừng lại.
"Không... không thể nào? Thuật điểm huyệt của tôi...", cô gái lập tức ngẩng đầu, mắt trợn tròn kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
Mà đúng lúc này, Lâm Chính không quan tâm đến cô ta, tóm lấy cánh tay Lâm Phú đập thẳng lên mặt đất.
Bốp!
Bốp!
...
Cơ thể Lâm Phú bị đập như một bao cát.
Cho dù là hàng rào, núi giả hay là vách tường đều bị đập vỡ.
Chỉ chốc lát sau, người Lâm Phú đã đầy vết thương, sắp ngất xỉu đến nơi.
Đây chính là thủ đoạn của Lâm Chính.
Anh không phải võ giả, không có thủ đoạn gì ảo ma, thực lực của anh chỉ nằm ở sức mạnh và tốc độ.
Cô gái bị màn này làm cho sững sờ.
Cô ta nghiến răng, không điểm huyệt Lâm Chính nữa, mà liếc mắt, lấy ra một cây châm bạc từ eo, phi qua.
"Dừng lại cho tôi"
Vèo!
Một nửa cây châm bạc đâm vào ngực Lâm Chính.
Mà Lâm Chính cuối cùng cũng dừng lại.
Xương cốt trên người Lâm Phó đã gãy hết, ông ta nằm dưới đất bất động.
Nhưng... cô gái vì vậy mà vui.
Bởi vì Lâm Chính đang nhìn cô ta.
Hai mắt anh lạnh lẽo, tràn ngập sự thù hằn và ác liệt.
Mặt cô ta tái đi, cơ thể run rẩy, không biết tại sao cô ta cảm giác mình lại thất bại rồi.
Mà thực tế chứng minh cô ta đoán không hề sai.
Lâm Chính không vì cây châm bạc kia mà mất đi khả năng hành động, tứ chi anh vẫn có thể cử động, anh thậm chí còn vươn tay rút cây châm bạc trên ngực ra.
Anh cầm lấy cây châm bạc, lặng lẽ nhìn, có thể nhìn thấy phù hiệu nhỏ bé trên đỉnh cây châm bạc.
Đó là phù hiệu của nhà họ Lâm.
Đây là châm bạc do nhà họ Lâm sản xuất.
"Anh.... anh muốn làm gì... anh... anh tha cho tôi đi...", cô gái cuối cùng cũng sợ rồi.
Cô ta muốn thoát khỏi lòng bàn tay của Lâm Chính, nhưng tay Lâm Chính giống như giọng kìm, chẳng thể thoát nổi.
Lúc này cô ta chỉ như con cừu non run rẩy, để mặc người mổ xẻ.
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, cửa lớn đột ngột mở ra, sau đó một đám đàn ông mặc vest xông vào võ quán Mãn Thị.
Cô gái nhìn người đàn ông trung niên, lập tức mừng rỡ, vội vàng hét lên: "Bố, con ở đây, mau cứu con".
Vừa dứt lời, nhưng mấy kẻ đứng sau đàn ông trung niên lập tức lao đến, bao vây Lâm Chính.
"Ngữ Yên, con không sao chứ?", người đàn ông trung niên vội vàng hỏi, sau đó nói với Lâm Chính: "Cậu thanh niên, tôi không quan tâm cậu là ai, tôi cũng không quan tâm thế lực đứng sau cậu như thế nào, mau buông con gái tôi ra! Nếu không tôi bảo đảm cậu không thể bước ra được khỏi đây".
Vừa dứt lời, Lâm Chính liền khó chịu, anh lạnh lùng nói: "Tôi trước giờ luôn là người ăn mềm không ăn cứng, nếu ông đã nói vậy thì tôi sẽ không thả con gái ông ra".
Nói xong tay Lâm Chính tóm lấy cổ cô gái.
Trong nháy mắt, cô gái không thể hít thở.
Người đàn ông trung niên thấy vậy, sắc mặt thay đổi, vội vàng nói: "Từ từ! Từ từ đã!"
Lâm Chính dừng lại.
"Cậu... cậu muốn thế nào?", người đàn ông trung niên cuộn tròn nắm đấm, nghiến răng nói: "Chỉ cần cậu thả con gái tôi ra, cậu ra điều kiện gì tôi cũng đồng ý".
"Ồ?"
Vừa dứt lời, Lâm Chính liền nổi hứng.
Thực ra anh không định làm cô gái này bị thương.
Dù sao thái độ của cô ta cũng không tỏ ra đối địch với anh, ra tay với anh chỉ vì muốn cứu người.
Lâm Chính là người ân oán phân minh.
Bây giờ người nhà họ Lâm đã nói như vậy, Lâm Chính đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
"Có thật là tôi ra điều kiện gì ông cũng đáp ứng không?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Đương nhiên, nhưng phải là chuyện tôi có thể làm và trước tiên cậu phải thả con gái tôi ra đã".
"Vậy tôi muốn một món đồ của nhà họ Lâm, ông có đồng ý không?"
"Cậu muốn thứ đồ gì của nhà họ Lâm chúng tôi?"
"Tôi nghe nói nhà họ Lâm có thiên tài địa bảo đặc biệt, được gọi là Huyền Sâm Vương, ông đưa tôi cái đó là được", Lâm Chính nói.
Vừa dứt lời, người nhà họ Lâm bùng nổ.
"Cái gì? Huyền Sâm Vương?"
"Sao có thể?"
"Đó là bảo vật của nhà họ Lâm chúng ta!"
"Chỉ có gia chủ mới có thể chạm vào! Sao có thể đưa cho hắn được? Hắn đang nằm mơ à?"
"Gan không hề nhỏ, nếu dám thèm muốn bảo vật của nhà ta thì để xem hắn là cái thứ chó má gì?"
Bởi vì cô ta biết, đây không phải chuyện có thể làm được.
Bố cô ta thậm chí chưa từng có cơ hội nhìn thấy Huyền Sâm Vương thì sao có thể lấy được nó chứ?
Nhưng người đàn ông trung niên vô cùng nghiêm túc, không hề có ý đùa.
Lâm Chính gật đầu nói: "Được, nếu đã vậy, thì viết giấy cam kết đi!"