Chương 365: Cặn bã
Nhìn thấy đám người này bước tới, sắc mặt Lạc Thiên cũng trở nên vô cùng khó coi.
Cô ấy vô thức quay qua nhìn Tô Nhu đang ngồi trên xe lăn. Quả nhiên, Tô Nhu đang run lẩy bẩy, mặt cô tái nhợt. Bàn tay nhỏ siết chặt tay ghế, đôi mắt ánh lên vẻ tức giận và sợ hãi.
“Ấy, chân làm sao thế? Què rồi à mà phải ngồi xe lăn vậy?”, đi đầu là một cô gái ăn mặc vô cùng diễm lệ đang cười nhạo Tô Nhu. Đôi mắt cô ta ánh lên vẻ khinh thường.
“Thường Uyển Nguyệt? Có việc gì không?”, Tô Nhu nghiến răng.
“Ây da, chúng ta là bạn học cũ mà, sao cô lại lạnh lùng thế?”, cô gái tên Thường Uyển Nguyệt cười khẩy.
“Bạn học cũ sao? Hừ, đó là trước đây. Còn giờ thì đã không phải từ lâu rồi. Thường Uyển Nguyệt, cả Mãn Phúc Tây nữa, các người mau cút. Cút càng xa càng tốt”, Lạc Thiên tức giận hằm hằm.
“Ha ha, Lạc Thiên, cô vẫn cứ khí chất như xưa nhỉ? Chỉ đáng tiếc giờ không còn là đại tiểu thư nữa rồi. Tôi nghe về chuyện nhà cô rồi. Sao? Không có nhà họ Lạc chống lưng mà còn dám vênh mặt với tôi à? Cô là cái thá gì?”, Thường Uyển Nguyệt cười lạnh lùng, nhìn chăm chăm Lạc Thiên bằng ánh mắt căm hận.
“Cô…”, Lạc Thiên hằm hằm tức giận.
“Tô Nhu, nhìn bộ dạng lúc này của cô tôi đau lòng lắm. Nhưng đó là do cô tự lựa chọn thôi. Cô thà gả cho một kẻ bỏ đi cũng không chịu lấy tôi mà! Nếu như cô lấy Mãn Phúc Tây tôi thì sao thành ra nông nỗi này được chứ?”, một người đàn ông với khuôn mặt trắng bệch tóc bóng mượt bước tới trước.
“Gả cho loại cặn bã như anh ấy hả? Tôi thà ở vậy còn hơn”, Tô Nhu hừ giọng.
“Cặn bã sao? Tô Nhu, đó chỉ là hiểu nhầm thôi”.
“Chuốc thuốc Tô Nhu cũng là hiểu nhầm à? Nếu không phải tôi tới kịp thì có phải là anh đã làm gì Tô Nhu rồi không?”, Lạc Thiên điên tiết.
“Hừ, đúng là tiện nữ. Còn làm ra vẻ thuần khiết? Anh Tây để ý tới thì đó là phúc khí của cô. Có điều cũng phải cảm ơn cô, nếu như không phải cô là kẻ mất não như thế thì sao tôi và anh Tây có thể thành đôi được chứ”, Thường Uyển Nguyệt cười nói.
“Cô…! Thể loại này mà Tô Nhu của chúng tôi lại để ý sao? Chỉ có loại phụ nữ như cô mới để ý thôi. Hai người xứng đôi vừa lứa lắm. Đúng là nồi nào úp vung nấy”, Lạc Thiên chửi thẳng mặt.
Cô ấy không như Tô Nhu, đã thấy ngứa mắt là nói thẳng. Câu nói của cô ấy đã thực sự chọc giận Thường Uyển Nguyệt.
“Lạc Thiên, cô nói cái gì? Cô nói lại lần nữa xem”, Thường Uyển Nguyệt nheo mắt lại.
“Tô Nhu, Tiểu Thiên, chuyện gì vậy? Bọn họ là ai thế?”, Trương Tinh Vũ cảm thấy khó hiểu.
“Một đám cặn bã. Người này trước học cùng trường bọn cháu, theo đuổi Tô Nhu nhưng Tô Nhu không có hứng thú nên đã từ chối anh ta. Nào ngờ anh ta bảo cô gái kia lén lút gọi Tô Nhu ra ngoài, bỏ thuốc vào nước của Tô Nhu. May mà cháu biết là người phụ nữ này chẳng ra gì, hơn nữa có người thấy cô ta hẹn Tô Nhu tới quán bar nên cháu đã nghi ngờ rồi. Thế là cháu chạy đi tìm Tô Nhu. May mà lúc cháu tìm thấy thì thuốc vẫn chưa phát tác dụng. Cháu định đưa Tô Nhu ra khỏi đó thì bị mấy người Mãn Phúc Tây chặn lại. Nếu không phải khi đó người nhà họ Lạc cháu đi ngang qua thì có lẽ cả hai đứa đã xong đời rồi”, Lạc Thiên nghiến răng.
“Cái gì? Còn có chuyện hoang đường như vậy sao?", Tô Quảng kinh ngạc.
Trương Tinh Vũ cũng đùng đùng nổi giận, bà ta trợn tròn mắt: “Này người thanh niên, sao cậu có thể làm ra chuyện như vậy chứ?”
“Hai người là bố mẹ của Tô Nhu à? Tôi tên là Mãn Phúc Tây, võ quán Mãn Thị do tôi mở. Ông bà nói xem, con gái ông bà gả cho tôi chẳng lẽ lại không bằng gả cho thằng đó sao?”, Mãn Phúc Tây cười lạnh.
“Cậu…đúng là quá vô lễ”, Tô Quảng tức giận nói.
“Với thái độ này của cậu thì thà tôi gả con gái mình cho Lâm Chính chứ còn lâu mới gả cho cậu”, Trương Tinh Vũ gào lên.
Nếu mà Lâm Chính có ở đây thì có lẽ anh sẽ cảm động tới rơi nước mặt mất.
“Hừ, con đã vậy mà mẹ cũng y thế. Các người đúng là cực phẩm”, Thường Uyển Nguyệt cười khẩy.
“Con bé này, cô nói cái gì?”, Trương Tinh Vũ quát tháo.
“Bà già, bà tưởng tôi sợ bà chắc? Bà còn vậy có tin là tôi đá bay gậy của bà không?”, Thường Uyển Nguyệt tức giận nói.
“Cô…cô…”, Trương Tinh Vũ mặt đỏ linh căng. Bị đám nhãi sửa gáy, sao bà ta có thể nhẫn nhịn được chứ?
“Xin lỗi đi”, lúc này, Mãn Phúc Tây đột nhiên lên tiếng.
“Xin lỗi? Xin lỗi cái gì? Xin lỗi các người sao? Thật nực cười.
“Tôi không đánh phụ nữ nhưng không có nghĩa là tôi để cho các người cưỡi lên đầu, lên cổ tôi”, Mãn Phúc Tây nheo mắt: “Nếu không xin lỗi thì đừng trách sao tôi không khách khí”.
“Người trẻ, cậu định làm gì? Tôi khuyên cậu đừng làm loạn, nếu không tôi báo cảnh sát đấy”, Tô Quảng lập tức lấy điện thoại ra, thận trọng lên tiếng.
“Yên tâm đi, đối phó với các người chưa tới mức tôi phải ra tay. Nhà tôi mở quán võ, tôi là người luyện võ mà. Các người không cần thể diện nhưng tôi thì vẫn cần”, Mãn Phúc Tây khẽ cười.
“Vậy cậu muốn thế nào?”
“A Cường, đi, gọi quản lý của Hào Tình Thế Kỷ tới đây”, Mãn Phúc Tây thản nhiên nói.
Dứt lời, đám đông tái mặt.
Người tên A Cường vội vàng chạy đi.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên bụng phệ đeo kính, mặc sơ mi trắng chạy tới.
“Cậu Mãn, Cô Thường, sao hai người ở đây vậy?”
Người đàn ông nhìn thấy hai người này lập tức cúi mình chào hỏi.
“Tiểu Thiên, rốt cuộc Mãn Phúc Tây và Thường Uyển Nguyệt là người như thế nào vậy?”, thấy người quản lý của khu vực cũng tỏ ra cung kính với họ nên Trương Tinh Vũ bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
“Cô chưa từng nghe qua về võ quán Mãn Thị ạ?”, Lạc Thiên nhìn Trương Tinh Vũ với vẻ bất ngờ.
“Nghe có vẻ quen…”, Trương Tinh Vũ suy nghĩ.
“Đõ là một trong những võ quản lớn nhất trong nước. Mỗi một tỉnh thành đều có một võ quán Mãn Thị. Tổng bộ nằm ở Yên Kinh, thế nhưng môn đồ thì trải khắp cả nước”, Lạc Thiên nói.
“Cái gì?”, Trương Tinh Vũ mặt tái nhợt. Bà ta tưởng đối phương chỉ là con của một người bình thường, nào ngờ đối phương lại tầm cỡ đến thế…
“Ngoài ra thì nhà của Thường Uyển Nguyệt cũng không tệ. Ít nhất cũng giàu hơn chúng ta. Có điều cô đừng lo lắng, ban ngày ban mặt bọn họ làm được gì chứ? Dám ra tay là cháu báo cảnh sát ngay”, Lạc Thiên vênh mặt.
Một lúc sau, người quản lý lắc đầu: “Không có hộ nào tên là Tô Nhu hết”.
“Vậy kiểm tra xem có cái tên Lạc Thiên không?", Thưởng Uyển Nguyệt nheo mắt cười.
“Dạ”.
Người quản lý tiếp tục lấy điện thoại ra. Lúc này, tất cả đều nín thở…