Chương 320: Chia tài sản (1)
Thần y Lâm?
Là Lâm Chính này sao?
Là giả chứ gì?
Chắc chắn là giả!
Chắc chắn là Dương Khai Thành này nhận nhầm người!
Người nhà họ Trương lẩm bẩm, điên cuồng tự ra ám thị cho bản thân.
Nhưng hiện thực lại tàn khốc như vậy.
Dương Khai Thành cũng không thể nhận nhầm được...
Thế là tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Bàn tay đang cầm cốc của ông cụ Trương cũng không khỏi run rẩy, nhưng một lát sau lại cất tiếng cười lớn.
"Tốt, tốt, ha ha ha, tôi đã bảo người của nhà họ Trương tôi không phải là người tầm thường mà! Tốt! Ha ha ha...", dứt lời liền uống cạn ly rượu trong tay.
Ông ta không quan tâm Lâm Chính có thể mang lại bao nhiêu lợi ích cho nhà họ Trương, điều ông ta quan tâm là Lâm Chính là con rể của Trương Tinh Vũ, chỉ cần có Lâm Chính ở đây thì Trương Tinh Vũ sẽ không phải chịu ấm ức.
Trái tim con người bằng thịt, sao ông cụ Trương có thể không thương Trương Tinh Vũ chứ? Nhưng ở nhà họ Trương ông ta cũng sứt đầu mẻ trán, quả thực không còn sức mà quan tâm đến bà ta nữa.
Bây giờ thì tốt rồi, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.
Hơn nữa cậu cháu rể này quả thực mang lại cho ông ta quá nhiều niềm vui bất ngờ.
Người nhà họ Trương đều cứng họng.
Có người còn nghi ngờ Lâm Chính, nhưng nhìn thái độ của đám người Tiêu Trường Thanh, Mai Nghị, những lời nghi ngờ cũng nghẹn lại trong cổ họng.
Dương Khai Thành nhận nhầm, nhưng những người này thì sao? E rằng bọn họ đều biết người này chính là thần y Lâm ấy chứ!
Lúc này, Lâm Chính đứng lên, đỡ Dương Khai Thành dậy.
Dương Khai Thành lập tức trở nên vô cùng kích động, đôi mắt đục ngầu toàn là nước mắt...
"Dương Khai Thành, Lâm Chính tôi không phải là người mềm lòng, nhưng nếu ông đã nói đến mức này, thì dù sao tôi cũng phải nể mặt ông ngoại tôi. Không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật, tôi nghe ông, tha cho nhà họ Khai một lần vậy", Lâm Chính bình thản nói.
"Cảm ơn cậu!".
Dương Khai Thành vội vàng cúi người.
"Ông đừng vội cảm ơn tôi, tôi còn có điều kiện nữa", Lâm Chính trầm giọng nói.
"Điều kiện gì? Cậu cứ nói, tôi đồng ý hết!", Dương Khai Thành vội đáp.
Lâm Chính chìa một ngón tay ra: "Cứ để bọn họ liệt một năm, sau một năm tôi sẽ chữa bệnh cho người nhà họ Khai!".
Dương Khai Thành sửng sốt, sau đó gật đầu: "Không vấn đề gì".
"Còn nữa, tôi không chữa cho Khai Kỳ, Khai Hoành, Khai Mạc...", Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Việc này... cũng được", Dương Khai Thành thở dài, chuyện này quả thực là đám Khai Kỳ quá đáng. Chuyện của Khai Mạc ông ta cũng nghe nói, hắn quả thực quá độc ác. Chưa kể lần này bọn họ còn thuê người giết người, đúng là vô pháp vô thiên, sao có thể tha được chứ?
"Sau một năm, tôi sẽ chữa cho từng người nhà họ Khai, nhưng hy vọng ông có thể nhớ được những lời ông từng nói và những chuyện đã đồng ý, nếu không lần sau sẽ không đơn giản như vậy đâu. Đến lúc đó, tôi đảm bảo thần tiên cũng không cứu được nhà họ Khai", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Thần y Lâm yên tâm, Dương Khai Thành tôi trước giờ không bao giờ nuốt lời", Dương Khai Thành nghiêm túc nói.
Lâm Chính gật đầu.
Chuyện này coi như đã được quyết định như vậy.
"Nào nào nào, ông Dương, lại đây uống rượu nào!", ông cụ Trương ở bên cạnh cười nói.
"Được! Được! Uống rượu! Uống rượu! Nào, tôi xin mời thần y Lâm một ly!", Dương Khai Thành kích động đổ hết trà trong ly đi, thay bằng rượu Mao Đài.
Nhưng ngay sau đó, một bàn tay che miệng ly của Dương Khai Thành lại.
Ông ta sửng sốt.
"Ông không được uống nữa, với sức khỏe hiện giờ của ông, uống ba ly rượu thì chết là cái chắc", Lâm Chính nói.
Đúng là thần y!
Dương Khai Thành quả thực mắc những bệnh này, trong đó bệnh tim là nghiêm trọng nhất, ông ta từng làm một cuộc phẫu thuật lớn...
Rõ ràng thần y Lâm này còn chưa động vào Dương Khai Thành, vậy mà có thể nhìn ra những bệnh của ông ta, đúng là thần kỳ!
Lúc đầu những người này còn khinh thường thần y Lâm, nghĩ rằng Dương Khai Thành khen quá lời, bây giờ xem ra, Dương Khai Thành không chỉ không quá lời, mà còn đánh giá thấp thần y Lâm.