Chương 310: Dựa vào cháu!
Việt Đông trố tròn mắt. Nhà họ Việt cũng sốc toàn tập
“Việt Đông, đến lúc đưa ra câu trả lời rồi”, Lâm Chính nhìn Việt Đông bằng vẻ vô cảm.
“Xin…cậu Lâm đợi chút, tôi lập tức gọi điện gọi nhà họ Việt đang ở Giang Thành về ngay, đồng thời sẽ nghiêm khắc trừng phạt họ. Là trừng phạt”, Việt Đông lập tức kêu lên, ra vẻ gấp gáp giống như chỉ cần chậm một phút thôi là xong đời.
“Ồ! Vậy thì tốt”, Lâm Chính gật đầu.
“Cậu Lâm, xin đừng tức giận. Sự việc lần này tôi hoàn toàn không biết. Những người đó giấu tôi ra tay, tôi nhất định sẽ trừng trị nghiêm khắc, cho cậu một lời giải thích thích đáng. Ngoài ra còn cả Việt Nham nữa, cậu yên tâm. Đợi nó về tôi nhất định sẽ bắt nó quỳ xuống trước mặt cậu xin lỗi”, Việt Đông ra bộ tức giận.
Bộ dạng vốn vô cùng nghiêm khắc của ông ta giờ chỉ còn lại sự hoảng loạn. Lâm Chính thấy vậy bèn cười thản nhiên: “Xem ra có vẻ mọi người cũng biết chuyện xảy ra với nhà họ Khai đấy nhỉ?”
Việt Đông rùng mình, vội hạ giọng: “Nhà họ Khai đáng bị như thế, đáng bị như thế…”
“Đừng nói nhiều nữa, Việt Đông ông thức thời hơn nhà họ Khai nhiều. Hơn nữa chuyện này là do nhà họ Khai khơi mào, nhà họ Việt chỉ tham gia mà thôi. Tôi là người ân oán phân minh. Người nào chọc giận tôi, tôi sẽ tìm người đó. Các người cũng thế nên đương nhiên tôi sẽ tìm tới. Tuy nhiên các người không phải là chủ mưu, tôi sẽ không đối xử theo cách như nhà họ Khai đâu. Về phía Việt Nham, các người nên xử lý nghiêm khắc một chút, vì lần này không chỉ có tôi mà cả vợ tôi cũng bị hại. Lần sau nếu còn có trường hợp tương tự thì tôi không chắc là nó sẽ đơn giản như lần này đâu".
Lâm Chính phủi bụi rồi quay người rời đi. Việt Đông vội vàng bước theo: “Cậu Lâm, ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng đi”.
“Khỏi! Tôi phải về nhà họ Trương”.
“Vậy…cậu đi từ từ nhé. Tôi nhất định sẽ gửi tới cậu đáp án khiến cậu hài lòng nhất”, Việt Đông cúi người mỉm cười, sau đó mở cửa xe cho Lâm Chính,
Đám người bên ngoài nhìn thấy bộ dạng của Việt Đông thì nào dám chặn Lâm Chính lại nữa. Lâm Chính nhanh chóng lái xe phóng đi.
“Cậu Lâm đi từ từ nhé”, Việt Đông hét lên. Bộ dạng đó đã khiến cho vẻ uy nghiêm thường ngày của ông ta hoàn toàn biến mất. Không ít người của nhà họ Việt tưởng mình nhìn nhầm.
Đợi đến khi chiến xe của Lâm Chính mất hút thì Việt Đông mới đứng thẳng người.
“Gia chủ, ông…đang làm gì vậy ạ? Thằng đó tai to mặt lớn ạ?”, nhiều người đứng bên cạnh không hiểu được đành lên tiếng.
“Tôi không biết lai lịch của người đó…”, Việt Đông nói giọng khàn đặc.
“Hả?”
“Vậy…vậy tại sao gia chủ lại…”, đám đông cảm thấy nghi ngờ.
Nhưng chỉ nghe Việt Đông đáp lại: “Vừa rồi có tin từ nhà họ Khai truyền tới, tất cả nhà họ Khai, bao gồm cả Khai Kỳ …đều bị đánh phế rồi. Tác phẩm chính là do kẻ này tạo ra…”
“Cái gì?”, đám đông tưởng như sét đánh ngang tai.
“Tiêu diệt nhà họ Khai mà có thể bình an vô sự chạy tới chỗ chúng ta thì có thể thấy sức mạnh của kẻ này không hề nhỏ. Đến cả nhà họ Khai mà còn không làm gì được thì nhà họ Việt lấy gì ra để đấu với cậu ta? Đã vậy thì tốt nhất là cúi đầu, hạ mình sẽ tốt hơn?”
Việt Đông đanh mặt: “Đi, đi gọi Việt Nham tới đây, bảo nó quỳ trong từ đường ba ngày. Ba ngày sau đánh gãy chân, đưa tới Giang Thành gặp Lâm Chính. Nếu Lâm Chính tha thứ thì đón về, còn không thì bảo nó chết luôn ở Giang Thành đi, đừng về đây nữa”.
“Hả? Gia chủ…sao có thể được? Đó là con trai của ông mà”, người bên cạnh vội vàng lên tiếng.
“Con thì làm sao? Tôi phải lo cho cả nhà họ Việt nữa”, Việt Đông trừng mắt gầm lên.
Đám đông hết hồn, im bặt.
....
Sau khi rời khỏi nhà họ Việt, Lâm Chính không hề tới nhà họ Tiêu mà một mình quay lại nhà họ Trương.
Đã muộn rồi, anh không muốn làm gì nữa. Huống hồ, hai gia tộc lớn đã xảy ra chuyện thì những gia tộc còn lại anh cũng không cần phải có mặt 'thăm hỏi' làm gì. Lâm Chính tin là một ngày nào đó bọn họ sẽ đích thân tới tìm anh.
“Ở lại nhà họ Trương nghỉ một đêm vậy”, Lâm Chính thầm nghĩ.
Nhưng lúc này, anh đột nhiên cảm nhận được điều gì đó bèn dừng xe lại bên đường quốc lộ. Một chiếc xem màu đen ở phía sau cũng dừng lại.
Lâm Chính nhìn chăm chăm chiếc xe, bỗng thấy cánh cửa mở ra và Tiểu Triệu bước xuống.
“Là tướng quân bảo anh tời à?”, Lâm Chính hỏi.
“Tướng quân đã biết chuyện, dặn tôi tới bảo vệ sự an toàn của anh, ngoài ra còn cố gắng giúp anh nếu có thể”, Tiểu Triệu nói.
Hôm đó, sau khi Lâm Chính rời khỏi viện, Trịnh Nam Thiên đã cảm thấy có gì đó không ổn bèn nói Tiểu Triệu đi điều tra. Sau khi biết chuyện ông ta giận lắm, bèn bảo Tiểu Triệu tới.
“Thay tôi cảm ơn tướng quân, cũng cảm ơn anh giúp tôi xử lý rắc rối ở nhà họ Khai. Anh không cần theo tôi nữa, về đi”, Lâm Chính cười nói. Phần lớn vấn đề của nhà họ Khai đều do Tiểu Triệu giúp xử lý.
“Anh Lâm, tưởng quân nói tôi phải đi theo anh”, Tiểu Triệu lắc đầu.
“Việc của tôi giải quyết cũng tương đối rồi. Anh mau về đi. Tướng quân cần người chăm sóc. Nếu để xảy ra chuyện gì thì anh có gánh vác nổi không?”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Điều này…”, Tiểu Triệu khó xử. Anh ta cẩn thận hỏi: “Chuyện của anh thật sự xong rồi chứ?”
“Đương nhiên”.
“Vậy…vậy thì tôi về trước nhé. Anh Lâm, nếu có gì khó khăn hãy gọi điện cho tôi”, Tiểu Triệu đưa một mẩu giấy cho Lâm Chính. Trên giấy có số điện thoại của Tiểu Triệu.
Lâm Chính gật đầu, Tiểu Triệu bèn lên xe rời đi. Đợi Tiểu Triệu đi được một lúc thì Lâm Chính mới lên xe.
Lái khoảng hơn hai giờ đồng hồ. Lúc này đã tầm hơn sáu giờ tối, Lâm Chính cuối cùng cũng đã tới được nhà họ Trương.
Điều khiến anh vô cùng ngạc nhiên là nhà họ Trương giăng đèn kết hoa trông vô cùng rộn ràng, giống như có khách vậy.
Anh cảm thấy nghi ngờ nhưng có thể hiểu ra lúc này nhà họ Trương không còn là nhà họ Trương của trước kia nữa rồi.
Anh gọi điện cho Trương Trung Hoa. Trương Trung Hoa lập tức cho quản gia mời Lâm Chính vào. Quản gia im lặng không nó gì, cứ thế đưa Lâm Chính tới phòng khách.
Lúc này ông cụ đang ngồi đọc sách. Thấy Lâm Chính bước vào, ông cụ mừng lắm, lập tức đứng lên.
“Nào nào nào, nhóc thối, ngồi đi”, Trương Trung Hoa trông thật rạng rỡ.
“Vâng, ông ngoại”, Lâm Chính bước tới.
“Thế nào? Gần đây khỏe không?”, Trương Trung Hoa cầm tay anh.
“Vẫn ổn ạ, ông ngoại thì sao?”, Lâm Chính cười hỏi.
“Ông vẫn thế, mặc dù bà già kia vẫn không cho ông rời khỏi nhà họ Trương nhưng cũng chẳng có gì phải lo lắng vì vẫn được ăn no mặc ấm, ngược lại nhà họ Trương có sao cũng mặc kệ”, Trương Trung Hoa cười ha ha, thế nhưng nụ cười có phần chua chát.
Lâm Chính không nói gì. Lúc này, Trương Trung Hoa lại thở dài.
“Lâm Chính này, có lẽ cháu cũng ghét ông già này lắm đúng không?”
“Sao ông ngoại lại nói vậy chứ?”
“Cháu cũng đoán ra được chính ông bảo Tô Nhu bỏ cháu mà, cũng chính ông bảo nó đuổi cháu ra khỏi Giang Thành…”
“Những điều này cháu đều biết”.
“Thế nhưng chắc chắn cháu không biết, ông còn bảo Tô Nhu chấp nhận việc chủ tịch Lâm theo đuổi con bé và kết hôn với chủ tịch Lâm”, Trương Trung Hoa nghiêm túc nhìn Lâm Chính.
Điều này có nghĩa là đang cắm sừng Lâm Chính. Dù là ai thì cũng sẽ điên máu thôi. Thế nhưng Lâm Chính chỉ im lặng rồi gật đầu: “Điều này cháu cũng biết”.
“Cháu nghĩ được vậy thì tốt. Có điều ông không hiểu, tại sao cháu không rời khỏi Giang Thành mà quay lại vậy? Nhóc, cháu có biết nhà họ Khai và họ Việt đều hành động rồi không? Giờ cháu đang gặp nguy hiểm lắm, vẫn dám tới Quảng Liễu à? Không phải là đang vào hang cọp sao? Mau đi đi”, ông cụ khuyên can.
Lâm Chính chỉ thản nhiên lắc đầu: “Ông ngoại, thực ra cháu tới đây là để giải quyết chuyện của nhà họ Khai và nhà họ Việt”.
“Giải quyết sao?”, Trương Trung Hoa thảng thốt, chau chặt mày: “Sao cháu có thể giải quyết được? Cháu có biết họ là ai không? Dựa vào gì mà giải quyết?”
“Rất đơn giản, dựa vào cháu, cháu là chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa”, Lâm Chính thản nhiên nói.