Chương 292: Trở mặt
Nghe Tô Nhu hỏi, Hoa Mãn Thần trở nên thẫn thờ, giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rịn ra trên mặt.
“Anh… Anh…”, Hoa Mãn Thần không tìm được lý do nào để ngụy biện, đứng sững tại chỗ, lắp bắp không nói nên lời.
“Không ngờ anh lại là loại người đó?”.
Tô Nhu tức tối, mặt đỏ bừng, lúc này mới biết mình đã trách lầm Lâm Chính.
Dù là tiền phẫu thuật hay Chủ tịch Lâm đều là bàn tay Lâm Chính tạo nên, nhưng Hoa Mãn Thần lại mặt dày nhận vơ công lao.
Thật vô liêm sỉ!
Bây giờ chắc là Lâm Chính rất đau lòng.
Tô Nhu vô cùng áy náy, cơ thể khẽ run lên.
Cô không còn tâm trạng nào để chửi mắng Hoa Mãn Thần. Theo cô thấy, người đùa cợt cô xoay vòng vòng như Hoa Mãn Thần đã không đáng để cô tin tưởng nữa.
Loại người này thậm chí còn không đáng để làm bạn.
Tô Nhu tức giận liếc nhìn Hoa Mãn Thần, sau đó lấy điện thoại ra, gọi vào số Lâm Chính.
Không hay!
Chủ tịch Lâm ở bên cạnh cũng chính là Lâm Chính biến sắc, vội vàng thò tay vào trong túi.
Đúng lúc này…
Một giai điệu vô cùng quen thuộc với Tô Nhu vang lên.
Tô Nhu sửng sốt, nhìn sang Chủ tịch Lâm: “Chủ tịch Lâm, tiếng chuông điện thoại của anh sao giống với Lâm Chính thế?”.
“Phải… Phải… Tôi đi nghe điện thoại”.
Lâm Chính mỉm cười, quay người ra ngoài cửa cầu thang.
Tô Nhu không để ý.
Khi Chủ tịch Lâm biến mất ở cửa hành lang, cuối cùng cũng có người bắt máy.
“Sao vậy?”, giọng nói quen thuộc của Lâm Chính vang lên ở đầu kia điện thoại.
“À… Em xin lỗi…”, Tô Nhu ngập ngừng, cuối cùng vẫn nói ra.
“Ồ…”, Lâm Chính biết Tô Nhu nói tới chuyện gì.
“Em đã biết được chân tướng rồi. Lúc trước em nói chuyện với anh như vậy, thật xin lỗi…”, Tô Nhu cảm thấy cổ họng mình vô cùng khàn đặc, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không nói ra được.
“Em sẽ bù đắp cho anh thật tốt”, Tô Nhu do dự một lúc, lên tiếng.
“Không cần đâu, anh chỉ mong em có thể đồng ý với anh một chuyện”.
“Chuyện gì? Anh nói đi, em nhất định sẽ đồng ý với anh!”, Tô Nhu vội nói.
“Sau này hãy tin tưởng vào anh nhiều hơn”, Lâm Chính nói, sau đó cúp máy.
Nghe thấy câu nói đó, sắc mặt Tô Nhu tái nhợt, tim đập điên cuồng.
Một lúc sau, cô yếu ớt buông điện thoại xuống, tinh thần hơi sa sút.
Phải… Từ đầu đến cuối, cô đều không tin tưởng Lâm Chính.
Nếu cô tin Lâm Chính thì sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?
Rõ ràng là chồng mình, nhưng mình lại đối xử với anh như người ngoài…
Tô Nhu không nói gì, chỉ dựa vào vách tường, che mặt giống như đang suy nghĩ gì đó.
“Tiểu Nhu, em không sao chứ?”, Hoa Mãn Thần vội hỏi.
“Hoa Mãn Thần, anh đi đi! Từ nay về sau, tôi không còn quan hệ gì với anh nữa!”, Tô Nhu đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói.
“Tô Nhu, em có ý gì?”, Hoa Mãn Thần nhíu mày.
“Anh dẫn người chặn thần y Lâm thì có ý gì? Anh mong mẹ tôi chết đi sao?”, Tô Nhu tức giận nhìn anh ta.
Thật ra điều làm cô tức giận nhất là chuyện này.
Nếu thần y Lâm không đến được, vậy thì mẹ cô sẽ khó nói.
Người này vì muốn lấy thiện cảm của cô, vì thắng ván cược với Lâm Chính mà dùng thủ đoạn như vậy! Ác độc đến mức nào! Nghĩ tới chuyện này, Tô Nhu lại cảm thấy ghê tởm.
“Em…”.
Hoa Mãn Thần tức giận, vẻ mặt vô cùng âm trầm.
Cuối cùng, anh ta hừ một tiếng, bực dọc nói: “Tô Nhu, tôi vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, cô có tư cách gì nói tôi? Nếu cô thành thật làm bạn gái tôi, tôi có đến mức làm ra nhiều chuyện như vậy không?”.
“Anh… Thật là vô liêm sỉ!”.
“Tôi nói cho cô biết, Tô Nhu, tôi muốn gây khó dễ cho gia đình cô thì rất đơn giản, tôi thích cô là phúc cho cô, cô đừng có làm cao! Nghe đây, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, bảy giờ tối nay, tôi sẽ đến phòng riêng số 2 của khách sạn Đông Châu đợi cô. Nếu cô không đến thì đừng trách tôi không khách sáo! Đến lúc đó, tôi bảo đảm mẹ cô không ở lại nổi bệnh viện này đâu!”.
Hoa Mãn Thần tức giận nói, sau đó phất tay, quay người rời đi.
Tô Nhu nghe vậy, vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Lần này, Hoa Mãn Thần hiện nguyên hình luôn rồi.
Nhưng Tô Nhu lại không làm gì được anh ta.
Tô Quảng sững sờ.
“Chuyện này… phải làm sao đây? Tiểu Nhu, tên Hoa Mãn Thần này chắc là không tầm thường”, Tô Quảng run rẩy nói.
“Bố yên tâm, ban ngày ban mặt, anh ta dám làm mưa làm gió hay sao?”, Tô Nhu cắn răng nói.
“Tiểu Nhu, con ngây thơ quá, nếu quan hệ đủ cứng, chúng ta sẽ chết chắc, bây giờ chúng ta có thể dựa vào ai? Không dựa vào ai được cả!”, Tô Quảng thở dài.
“Bố, vậy ý bố là gì? Chẳng lẽ con thật sự phải đến khách sạn Đông Châu?”, Tô Nhu trợn tròn mắt.
“Bố không có ý đó, bố chỉ muốn con đi cầu xin một người”.
“Ai?”.
“Tiểu Chính!”.
“Anh ấy?”.
Đúng vậy, Tiểu Chính có thể mời được Chủ tịch Lâm, còn kiếm được năm triệu tệ, thằng nhóc này chắc chắn là ăn nên làm ra rồi. Con mau đi tìm cậu ta, xem cậu ta có cách gì không. Con là vợ nó, chẳng lẽ nó lại trơ mắt nhìn con bị đưa vào miệng hổ hay sao? Bảo nó ra mặt cầu xin Chủ tịch Lâm. Nếu có Chủ tịch Lâm, chúng ta sẽ không cần lo lắng về Hoa Mãn Thần nữa”, Tô Quảng nói.
Hay cho Tô Quảng còn có mặt mũi bảo Tô Nhu đi cầu xin Lâm Chính, nghĩ trước kia Tô Quảng còn xúi giục Tô Nhu ly hôn với Lâm Chính.
Tô Nhu thở dài liên tục, cầm điện thoại nhìn một lúc lâu, cuối cùng vẫn đóng nó lại, cất vào trong túi xách.
“Tiểu Nhu, con sao vậy?”, Tô Quảng sững sờ.
“Bố, thôi bỏ đi…”.
“Con có ý gì?”.
“Vốn dĩ là con có lỗi với Lâm Chính, bây giờ con có mặt mũi nào để cầu xin Lâm Chính chứ? Huống hồ chúng ta còn nợ Lâm Chính mấy triệu tệ, bố, thôi vậy, chuyện này để con tự nghĩ cách giải quyết!”, Tô Nhu cắn răng nói.
Cô là một người có lòng tự tôn rất mạnh.
Cô hoàn toàn không ngờ vấn đề nan giải lần này lại được giải quyết bởi người chồng vốn bị mình xem thường. Vào lúc mình tuyệt vọng nhất, anh ấy đã âm thầm cứu vãn tình thế. Mặc dù trong lòng Tô Nhu rất kinh ngạc, nhưng vẫn cảm thấy hoang mang và áy náy nhiều hơn.
Cô không hiểu vì sao Lâm Chính lại có năng lực như vậy.
Cô cũng rất xấu hổ trước hành động của mình đối với Lâm Chính. Rõ ràng mình đối xử với anh ấy như vậy, thế mà anh ấy vẫn sẵn lòng giúp đỡ, âm thầm gánh chịu tất cả.
Bây giờ lại thêm vấn đề này, cô thật sự không muốn để Lâm Chính ra mặt thêm nữa. Lần này không phải là cô không tin tưởng Lâm Chính, mà là cô cảm thấy quá áy náy.
Tô Nhu ngồi trên ghế, hai mắt dán chặt xuống mặt đất, ngồi thẫn thờ.
Cô đột nhiên trở nên vô cùng mê man.
Không những là đối với Lâm Chính, mà còn đối với bản thân cô.
Lúc này, Hoa Mãn Thần đã bước nhanh ra khỏi bệnh viện cùng với tài xế A Dũng.
“Mẹ nó! Con ả đê tiện Tô Nhu kia! Đợi ông đây ép được cô ta về tay, nhất định sẽ cho cô ta biết mặt!”.
Hoa Mãn Thần mắng chửi, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
“Cậu chủ, bây giờ nên làm thế nào?”, tài xế A Dũng vội hỏi.
“Làm thế nào? Còn làm thế nào được? Mềm mỏng không được thì phải cứng thôi, Tô Nhu có thế gì được? Có thể làm đối thủ của tôi sao?”, Hoa Mãn Thần tức giận nói.
“Nhưng mà… chúng ta đã đắc tội với Chủ tịch Lâm. Nếu hành sự ở Giang Thành này, sợ là Chủ tịch Lâm sẽ ra mặt ngăn cản, phải biết ngay cả anh Sói cũng thua dưới tay anh ta”, A Dũng nhắc nhở.
“Anh không nói tôi còn chưa thấy tức! Chủ tịch Lâm này cũng không thể bỏ qua, ngoài ra, còn tên phản bội Sói đó! Má nó, ngay cả một tên bác sĩ cũng không giải quyết được! Đi, anh điều tra cho tôi, tìm hiểu xem vì sao tên Sói đó lại phản bội tôi. Còn Chủ tịch Lâm, anh càng không cần lo, sớm muộn gì tôi cũng sẽ giải quyết anh ta đâu vào đấy. Một kẻ nhà giàu mới nổi mà muốn đấu với nhà họ Hoa tôi à? Tôi sẽ khiến anh ta chết thật khó coi!”.
Hoa Mãn Thần tức giận nói, lời nói cực kỳ phẫn nộ, sự oán hận trên mặt không biết sâu đậm đến mức nào…
Tài xế A Dũng không nói gì nữa.
“Chúng ta đến khách sạn Đông Châu, tôi xem con ả đó có gan không đến hay không!”.
Ra khỏi bệnh viện, Hoa Mãn Thần phất tay, quát.
Tài xế A Dũng chạy bước nhỏ đến kéo cửa xe, Hoa Mãn Thần ngồi vào trong xe.
A Dũng không kịp đề phòng, bị té ngã trên mặt đất.
“Dừng lại, dừng lại!”.
A Dũng vội vàng hét lớn.
Nhưng vô dụng, xe đã nghênh ngang chạy đi, rời khỏi bệnh viện…