Chương 281: Tôi mời thần y Lâm (2)
"Hừ, ông Tần đến mà còn không đủ đảm bảo? Anh sợ ông Tần không chữa được cho bác gái sao? Nào nào nào, vậy anh nói xem, nếu ông Tần không đến, thì anh mời ai nào? Thần y Lạc Bắc Minh? Hay là ông Tề Trọng Quốc của bệnh viện Đông y? Ha ha, trước tiên không nói bọn họ có thể chữa được cho bác gái hay không, còn phải xem anh có mời được bọn họ hay không nữa! Với loại vô dụng như anh thì có thể gọi được ai chứ?", Hoa Mãn Thần cười khẩy nói.
"Tôi sẽ không gọi ai cả, tôi đã nói rồi, ngay cả Tần Bách Tùng đến cũng không đảm bảo, sao tôi có thể gọi những người này chứ?".
Ngông cuồng!
Quá ngông cuồng!
Anh ta nghĩ mình là ai chứ? Cứ làm như những bác sĩ nổi tiếng này mặc cho anh ta lựa chọn vậy! Tưởng mình ghê gớm lắm chắc?
Lần này không chỉ bác sĩ kia và Tô Quảng tức giận, mà ngay cả Tô Nhu cũng có chút mất kiên nhẫn.
Hoa Mãn Thần chỉ mong sao Lâm Chính nói ra những lời mất não như vậy, anh ta cũng không tức giận, chỉ cười nói: "Lợi hại vậy sao? Nào nào nào, vậy anh nói xem anh gọi ai đến chữa cho bác gái?".
Lâm Chính nhắm mắt, thốt ra ba chữ.
"Thần y Lâm!".
Anh vừa dứt lời, không khí trong phòng bệnh lập tức đông cứng lại.
"Thần... thần y Lâm? Huyền thoại của giới y học Giang Thành sao?", bác sĩ kia lắp bắp, đầu óc trống rỗng.
"Không thể nào... Từ lần trước sau cuộc thi y học Hoa - Hàn, thần y Lâm vẫn luôn không có tin tức gì, sao cậu có thể mời được chứ?", Tô Quảng cũng kêu lên.
Lúc đi làm ông ta thích đọc báo chí tin tức, nên cũng biết về sự tích của thần y Lâm.
Đó là niềm kiêu hãnh của Giang Thành, là nhân vật nổi tiếng thế giới!
So Tần Bách Tùng với thần y Lâm thì chẳng khác nào so con đom đóm với Mặt Trăng.
Người như vậy sợ rằng ngay cả Chủ tịch một thành phố cũng không mời nổi, một thằng ở rể nhỏ bé như Lâm Chính thì là cái thá gì chứ? Có thể gọi được thần y Lâm đến sao?
"Cái đồ chém gió thành bão, chỉ biết nói nhăng nói cuội ở đây", Hoa Mãn Thần cũng hoàn hồn, lập tức nói đầy khinh miệt.
"Anh không tin à? Vậy nếu tôi mời được thần y Lâm đến thì sao?", Lâm Chính hỏi.
"Tôi sẽ quỳ xuống dập đầu với anh trước mặt mọi người, được chưa nào?", Hoa Mãn Thần khinh bỉ nói.
"Được", Lâm Chính gật đầu.
"Hừ, anh nghiêm túc đấy à? Vậy tôi hỏi anh, nếu anh không mời được thần y Lâm đến thì thế nào?", Hoa Mãn Thần cười khẩy nói.
"Vậy thì tôi cũng quỳ xuống dập đầu với anh trước mặt mọi người!".
“Cái quỳ của anh chẳng có chút giá trị nào cả”, Hoa Mãn Thần hừ một tiếng: “Quỳ thì miễn đi, tôi chỉ cần anh lập tức ly hôn với Tiểu Nhu, đồng thời đừng bao giờ đến làm phiền Tiểu Nhu nữa là đủ rồi”.
“Thế thì không được”, Lâm Chính lắc đầu: “Trừ khi Tiểu Nhu đưa ra đề nghị ly hôn, nếu không tôi sẽ không chủ động ly hôn với cô ấy, đây là nguyên tắc của tôi”.
Tô Nhu nghe thấy thế, ánh mắt lập tức run lên.
“Anh…”, Hoa Mãn Thần tức điên lên, sau đó nói: “Thôi được, nếu đã vậy thì anh quỳ xuống dập đầu đi! Nhưng tôi không muốn anh quỳ ở đây, nếu trước năm giờ chiều nay thần y Lâm không đến, thì tôi muốn anh quỳ ở cổng bệnh viện nửa tiếng, thế nào?”.
“Được!”.
Lâm Chính đồng ý ngay lập tức.
“Lâm Chính, đừng!”.
Tô Nhu ở bên này không nhịn được nữa, gấp gáp kêu lên.
“Em vẫn quan tâm đến anh sao?”, Lâm Chính ngoảnh sang nói.
“Tôi chỉ không muốn anh tiếp tục bị mất mặt thôi”, Tô Nhu quay đi, đôi mắt rưng rưng, khàn giọng nói.
“Chỉ tiếc là anh sẽ không bị mất mặt nữa đâu!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó lại lấy điện thoại ra, gọi đến một số.
Khoảng 20 phút sau, hành lang bên ngoài vang lên những tiếng bước chân gấp gáp, sau đó cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
“Trương Tinh Vũ được cứu rồi”, chủ nhiệm mỉm cười nói: “Tôi vừa nhận được điện thoại của Hiệp hội Y học Giang Thành, chiều nay Hội trưởng Lâm sẽ đến khảo sát, đến lúc đó chúng tôi sẽ nhờ Hội trưởng Lâm ra mặt, cứu chữa cho mẹ cô!”.
“Hội trưởng Lâm là ai?”, Tô Nhu khó hiểu hỏi.
“Đương nhiên là thần y Lâm nổi tiếng như cồn của Giang Thành chúng ta rồi!”, chủ nhiệm cười đáp.
Ông ta vừa dứt lời, phòng bệnh lập tức trở nên im phăng phắc…