Chương 279: Tôi không cho phép ông ra mặt (2)
"Lâm Chính?", Tô Nhu hơi ngẩng đầu, yếu ớt gọi anh.
Tô Quảng có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh lại trở nên nghiêm túc, nhỏ giọng nói: "Tiểu Chính, tôi biết như vậy là không công bằng với cậu, nhưng mẹ cậu... nguy trong sớm tối, tôi phải cứu bà ấy".
"Cứu mẹ con cũng không cần hi sinh Tiểu Nhu!".
"Bây giờ chỉ có thể hi sinh Tiểu Nhu thôi! Ngoài nó ra, không ai có thể cứu được Tinh Vũ cả", Tô Quảng khàn giọng nói.
"Cho dù bố hi sinh Tiểu Nhu cũng không cứu được mẹ! Bố nghĩ nhiều rồi!", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Hoa Mãn Thần cũng sửng sốt, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng: "Lâm Chính, anh nói vậy là có ý gì? Anh nghĩ thần y Tần không chữa được cho bác gái sao?".
"Ý tôi không phải vậy, ý tôi là nhà họ Hoa các anh không mời nổi bác sĩ Tần", Lâm Chính cười khẩy.
Anh vừa dứt lời, cả phòng bệnh liền im phăng phắc.
Sau đó, Hoa Mãn Thần bật cười ha hả.
"Ha ha ha... Lâm Chính, câu này của anh thật là thú vị, quá thú vị, ha ha ha..."
"Có gì buồn cười sao?", Lâm Chính bình thản nói.
"Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, anh biết rõ về nhà họ Hoa tôi sao?", Hoa Mãn Thần cười hỏi.
"Ai mà biết".
"Vậy dựa vào đâu mà anh nói nhà họ Hoa chúng tôi không mời được bác sĩ Tần? Chúng tôi không mời được, lẽ nào anh mời được sao?", Hoa Mãn Thần cười nói.
Anh ta vừa nói xong, Lâm Chính đã gật đầu luôn: "Đúng, tôi có thể mời được".
Tất cả mọi người đều thấy da đầu tê rần.
Sau đó, Hoa Mãn Thần lại cười lớn.
Ngay cả bác sĩ kia cũng không không nhịn được mà phì cười.
"Lâm Chính, anh đừng gây rối nữa", tâm trạng Tô Nhu đang rất kém, trầm giọng quát.
"Tiểu Nhu, nếu em gửi gắm hy vọng lên người anh ta, thì anh sợ em sẽ lãng phí thời gian vô ích thôi. Nếu để lỡ thời gian chữa trị tốt nhất của mẹ, thì đến lúc đó hối hận cũng không kịp", Lâm Chính nói.
"Vậy anh muốn làm gì? Anh có thể làm được gì?", Tô Nhu đứng bật dậy, trừng mắt nhìn anh.
Lâm Chính nhìn thẳng vào đôi mắt cô, bình thản nói: "Anh sẽ mời một người đến chữa khỏi cho mẹ".
"Ai? Thần y Tần?".
"Không phải".
"Ha ha, em thấy chưa Tiểu Nhu? Anh ta đang đùa với em đấy! Anh ta vừa nói có thể mời được thần y Tần, bây giờ lại nói không mời ông ấy, anh thấy chồng em đầu óc không được bình thường lắm", Hoa Mãn Thần chỉ vào đầu Lâm Chính, cười nói.
Tô Nhu siết chặt nắm tay, sự kiên nhẫn dường như đã đến cực hạn.
Nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế được, chỉ run rẩy hét lên với Lâm Chính: "Lâm Chính, tôi xin anh đấy, đừng gây rối nữa. Anh có thể để tôi thoải mái chút không? Tôi xin anh đấy..."
Giọng nói của cô có chút cuồng loạn.
Cô thực sự không thể chịu đựng được nữa.
Cô phát hiện bản thân mình sống thật là mệt mỏi...
Lâm Chính yên lặng đứng đó, không nói lời nào.
"Thôi thì hãy xem anh đi".
Hoa Mãn Thần nheo mắt cười nói, sau đó gọi đến một số điện thoại, còn mở loa ngoài.
"Mãn Thần à, có chuyện gì vậy?", bên kia điện thoại vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên.
Mọi người trong phòng đều im lặng, căng thẳng lắng nghe.
"Bố, bố có thể gọi điện thoại cho ông Tần, bảo ông ấy đến Giang Thành một chuyến, cứu một người giúp con không?".
"Ai vậy?".
"Mẹ của bạn gái con", Hoa Mãn Thần mỉm cười đáp.
"Bạn gái con?", người đàn ông trung niên trầm ngâm một lát, đáp: "Được, bây giờ bố sẽ gọi".
"Con cảm ơn bố", Hoa Mãn Thần cười đáp, rồi tắt điện thoại.
Chỉ thấy bên kia tút mấy tiếng liền có người nghe.
"Thầy!".
Bên kia là giọng nói mừng rỡ của Tần Bách Tùng.
Chỉ thấy Lâm Chính lạnh lùng nói: "Tần Bách Tùng, lát nữa ông sẽ nhận được một cuộc gọi, tôi nói cho ông biết, tôi không quan tâm người đó là ai, sẽ hứa hẹn điều kiện gì với ông, tôi không cho phép ông giúp người đó cứu bất cứ ai! Rõ chưa?".