Chương 275: Cảnh cáo (1)
Cú đánh này mạnh đến mức không thể tin được, đâu giống một đòn mà người gầy nhom như Lâm Chính có thể tung ra chứ?
Sắc mặt Châu Bác Dịch âm trầm, tên tài xế kia cũng trốn thật xa, không dám lại gần.
"Thú vị, thú vị!".
Châu Bác Dịch nheo mắt lại, trầm giọng nói: "Tôi vốn tưởng rằng lần này đến để đối phó với một con dê vô dụng, nhưng không ngờ thực ra lại là một con sói hung hãn. Tốt lắm! Rất tốt! Xem ra chuyến đi này cũng có chút niềm vui!".
Dứt lời, Châu Bác Dịch liền thủ thế, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Nhưng Lâm Chính vẫn điềm nhiên như cũ, mặt không cảm xúc, không nhìn ra vẻ gì là nghiêm túc.
"Chỉ đáng tiếc, trong mắt tôi, ông chỉ là một con dê vô dụng", anh bình thản nói.
"Trẻ tuổi ngông cuồng! Lúc tôi là quán quân toàn quốc thì cậu còn chưa ra đời đâu!", Châu Bác Dịch lạnh lùng nói.
"Nếu ông gặp tôi sớm hơn, thì chắc là không giành được quán quân rồi".
Lâm Chính vung nắm tay lên nói.
Vừa dứt lời, đôi mắt anh bỗng đanh lại, bắn ra tia lạnh lùng, hai chân di chuyển, lao về phía Châu Bác Dịch như ảo ảnh.
Cái gì?
Tốc độ nhanh quá!
Châu Bác Dịch biến sắc, vội vàng lùi lại, hai tay bắt chéo chắn ở phía trước.
Bốp!
Một nắm đấm như sắt thép đánh vào vị trí hai tay bắt chéo của ông ta, sức mạnh khủng khiếp và bá đạo lập tức tác động lên người Châu Bác Dịch.
Châu Bác Dịch lùi lại liên tiếp, tiếng bước chân vang lên bình bịch. Khi ổn định được cơ thể, ông ta mới phát hiện ra hai cánh tay mình đã tê rần.
Sức mạnh lớn quá!
Nếu đánh vào người bình thường, thì chắc là đã khiến người ta ngất xỉu rồi.
Châu Bác Dịch kinh hãi.
"Sao vậy? Quán quân kickboxing mà thực lực chỉ có vậy thôi sao? Đúng là khiến người ta thất vọng", Lâm Chính lắc đầu.
"Hừ!".
Châu Bác Dịch tức điên lên, ông ta sống đến chừng này tuổi, đã từng thất bại, nhưng chưa bao giờ bị ai nhạo báng như vậy, hơn nữa còn là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa nhạo báng.
Sao ông ta có thể chịu nổi chứ?
"Ranh con không biết trời cao đất dày, tôi sẽ cho cậu biết tay!".
Châu Bác Dịch gầm nhẹ, rồi lại xông đến, tung ra một cú đấm mạnh.
Sức mạnh khổng lồ phải nặng tới mấy trăm cân, đủ để đấm bay một thanh niên khỏe mạnh cao một mét tám.
Nhưng trong khoảnh khắc nắm đấm sắp chạm vào Lâm Chính, anh bỗng giơ tay, chụp lấy nắm đấm đang lao tới kia.
Rắc!
Tiếng va chạm giữa nắm đấm và lòng bàn tay vang lên.
Sau đó liền thấy thế tấn công của Châu Bác Dịch bỗng dừng lại.
"Cái gì?".
Châu Bác Dịch trợn to hai mắt.
"Ông muốn bẻ hãy hai tay hai chân tôi, tôi bẻ gãy hai tay hai chân ông thì không quá đáng nhỉ?", Lâm Chính điềm nhiên nói, sau đó lật tay đấm một quyền vào bả vai ông ta.
Rắc!
"A!".
Tiếng hét thê thảm vang thấu trời xanh.
Trán Châu Bác Dịch túa mồ hôi lạnh.
Ông ta muốn phản kích nhưng vô ích.
Nắm đấm của ông ta hoàn toàn không có bất cứ uy hiếp gì đối với Lâm Chính...
"Tiếp theo là tay còn lại!".
Lâm Chính không chút khách sáo, lại đánh thêm một chưởng nữa.
Rắc!
"A!".
Châu Bác Dịch lại hét lên một tiếng thảm thiết.
"Tiếp theo là hai chân của ông!".
Rắc!
Rắc!
Hai âm thanh vang lên liên tiếp.
Cả người Châu Bác Dịch đã ngã lăn ra đất như một đống bùn, đau đến mức gần ngất đi, muốn đánh nhau với Lâm Chính đã là hy vọng xa vời.
Tài xế ở phía sau ngây ra nhìn cảnh tượng khủng khiếp này, cả người đờ đẫn.
Anh ta biết Châu Bác Dịch, cũng biết ông ta lợi hại đến mức nào.
Bao năm nay, không biết ông ta đã giúp Hoa Mãn Thần giải quyết bao nhiêu cái gai cứng đầu, bất kể là những tay đấm chuyên nghiệp hay người xuất ngũ, đều từng bị ông ta xử lý, ông ta hầu như cũng chưa bao giờ phải chịu thiệt.
Nhưng hôm nay.
Gặp phải một thằng ở rể ở Giang Thành nhỏ bé, mà Châu Bác Dịch không đánh được quá hai chiêu, đã bị đối phương đánh gãy hai tay hai chân...
Nếu không tận mắt chứng kiến, thì anh ta thực sự không dám tin vào chuyện này...
"Đưa ông ta đến bệnh viện đi, nói với Hoa Mãn Thần rằng vợ của tôi không phải là người anh ta có thể động đến! Cút!", Lâm Chính điềm nhiên nói.
"Vâng... vâng..."
Tài xế kia run rẩy vác Châu Bác Dịch lên, sợ hãi chạy về phía trước.
Lâm Chính thầm hừ một tiếng, chui vào chiếc 918, tiếp tục lái về phía viện dưỡng lão.