Chương 269: Bốn triệu tệ (1)
Rời khỏi Phòng Kinh doanh Bất động sản, Lâm Chính ngựa không dừng vó, chạy ngay tới bệnh viện.
Khi anh đến bệnh viện Nhân dân, thì Trương Tinh Vũ đã được đưa vào phòng cấp cứu.
Tô Quảng bị băng bó như cái bánh chưng, nằm trên giường bệnh rên rỉ, mấy đồng chí cảnh sát đang hỏi han bọn họ.
Mã Hải cũng đã đến.
Ông ta chờ Lâm Chính ở cổng.
Trương Tinh Vũ và Tô Quảng là bố mẹ vợ của Lâm Chính, đương nhiên Mã Hải phải quan tâm một chút.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".
Lâm Chính nghiêm túc hỏi.
"Sáng hôm nay, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng lái xe ra ngoài, đến giao lộ Quảng Hối, thì bất ngờ xảy ra tai nạn, Trương Tinh Vũ ngồi ở ghế lái phụ, tình hình hiện giờ rất nguy cấp, Tô Quảng ngồi ghế lái tạm thời không gặp nguy hiểm về tính mạng", Mã Hải đáp.
"Gặp tai nạn?", Lâm Chính hơi ngạc nhiên.
Nhìn vẻ mặt do dự của Mã Hải, Lâm Chính bỗng cảm thấy có chút không đúng.
"Mã Hải, còn chuyện gì ông chưa nói với tôi không?", Lâm Chính trầm giọng hỏi.
Mã Hải chần chừ một lát, thở dài nói: "Theo video phía cảnh sát cung cấp, thì đây không đơn giản là một vụ tai nạn giao thông, bởi vì chiếc xe gây tai nạn vẫn luôn chờ ở giao lộ kia, khi chiếc xe của Tô Quảng và Trương Tinh Vũ đi qua, thì nó bất ngờ khởi động, nên mới xảy ra va chạm. Theo lời kể của người gây chuyện, thì anh ta nhầm chân ga thành chân phanh mới dẫn đến hậu quả này, nhưng nhìn video thì không giống lắm. Cảnh sát cũng nghi ngờ đây có khả năng là một vụ tấn công mang tính trả thù đã được lên kế hoạch trước, dù sao tài xế cũng không bị thương quá nặng. Theo lý mà nói, vợ chồng Tô Quảng, Trương Tinh Vũ bị thương, thì anh ta không thể lành lặn vẹn nguyên được. Nhưng phía cảnh sát không có chứng cứ, cũng chỉ có thể xác định là tai nạn giao thông bình thường".
Lâm Chính cau mày, suy nghĩ một lát rồi trầm giọng hỏi: "Ông thấy sao?".
"Biển số xe là ở Quảng Liễu", Mã Hải chỉ nói một câu.
Lâm Chính nghe thấy thế, ánh mắt ngập tràn lửa giận, cũng lập tức hiểu ra.
"Phía Quảng Liễu... nhà họ Khai và nhà họ Việt trả thù sao? Ông đi điều tra giúp tôi, tôi muốn biết rốt cuộc là ai giở trò!".
"Cậu yên tâm đi Chủ tịch Lâm, tôi đã bảo Cung Hỉ Vân giải quyết rồi, chắc là sẽ nhanh chóng có kết quả thôi, những chuyện như thế này cô ta có chuyên môn", Mã Hải đáp.
"Vậy thì tốt", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Dường như Lâm Chính bỗng ý thức được gì đó, vội quát nhỏ: "Tô Nhu đâu? Cô ấy đang ở đâu?".
"Sau khi nhận ra đây có khả năng không phải là tai nạn giao thông bình thường, tôi đã lập tức cử người đến canh chừng ở bên ngoài công ty Quốc tế Duyệt Nhan, chỉ cần có người đáng nghi xuất hiện, thì sẽ lập tức đưa hắn đi, bảo vệ sự an toàn cho cô Tô mà không gây ảnh hưởng đến cô ấy. Nhưng chắc chắn cô Tô cũng đã nhận được tin này, chắc là đang trên đường đến".
"Vậy à?".
Lâm Chính thở dài, sau đó ngồi xuống chiếc ghế trên hành lang.
"Bố, mẹ!".
Đúng lúc này, một tiếng kêu thê lương vang lên ở lối vào.
Sau đó liền thấy Tô Nhu mặc đồ công sở chạy về phía này.
Cô xông vào phòng bệnh, nhìn Tô Quảng nằm trên giường bệnh, nước mắt như mưa, khóc nức nở.
Lúc này, Tô Nhu cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
"Tiểu Nhu, không sao, không sao, bố vẫn ổn, chắc chắn mẹ con cũng sẽ không sao...", Tô Quảng yếu ớt an ủi.
Tô Nhu nặng nề gật đầu, nhưng vẫn mím chặt môi, nước mắt rơi không ngừng.
Tách!
Đúng lúc này, đèn ở phòng cấp cứu tắt, mấy nhân viên y tế bước ra.
Tô Nhu biết tin liền lập tức chạy tới.
"Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi? Mẹ tôi thế nào rồi?", giọng nói Tô Nhu run rẩy, gấp gáp hỏi.
"Tình trạng của mẹ cô cũng không tệ lắm, đừng lo", bác sĩ đáp.
"Vậy thì tốt!".
Tô Nhu hít mạnh mấy hơi, lấy tay che miệng, bờ vai run run.
"Sao hết nhiều vậy? Bệnh viện các anh chặt chém quá đấy!".
"Muốn cháy nhà hôi của sao?".
"Phẫu thuật gì mà cần bốn triệu tệ?".
Những người ở bên cạnh nổi giận, đua nhau chỉ trích.