Chương 266: Mời anh rời khỏi đây
Đừng thấy bây giờ Mã Hải vô cùng tỏa sáng, là nhân vật nổi tiếng Giang Thành không ai không biết mà lầm, ông ta vẫn chưa phải là người giàu nhất Giang Thành. Đừng nói là ông ta, bốn gia tộc lớn kia cũng như vậy.
Dù sao Giang Thành cũng là một thành phố lớn, nơi này ngọa hổ tàng long, các ông lớn khiêm tốn chỗ nào cũng có.
Chỉ nhìn mặt nổi thì mãi mãi chưa phải là thứ tốt nhất.
Trong túi Lâm Chính có một chiếc thẻ, chính là chiếc thẻ mà Trịnh Nam Thiên giao cho anh, trong đó chứa tiền tài trợ mà bên trên phát cho. Mã Hải đấu với Thượng Vũ cũng chưa đến nỗi tiêu hết số tiền này, trong thẻ vẫn còn số dư hơn một tỷ.
“Thưa anh, xin hỏi anh muốn xem căn hộ như thế nào?”.
Nhân viên bán hàng đứng ở cửa mỉm cười, nói với Lâm Chính đang đi tới.
Mặc dù Lâm Chính ăn mặc vô cùng nghèo nàn, nhưng phẩm chất đạo đức nghề nghiệp tốt không đến nỗi để cô ta đánh giá thấp người khác.
“Ừm, có căn hộ nào tốt có thể giới thiệu cho tôi không?”, Lâm Chính hỏi.
“Thưa anh, mời anh đi bên này”, nhân viên bán hàng mỉm cười, nhưng sâu trong đáy mắt vẫn lướt qua vẻ bất đắc dĩ và chán ghét.
Từ khi Hào Tình Thế Kỷ mở bán đến nay đã từng nổi tiếng trên mạng vì giá cả đắt đỏ.
Đây là khu tài sản thương mại đắt nhất Giang Thành, thậm chí trên toàn quốc cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ông chủ xây dựng nên khu này với mục đích là để biến nơi này trở thành nơi sinh sống xa hoa nhất trong nước, vì vậy mỗi ngày đều sẽ có không ít streamer lớn nhỏ, hoặc một số người bình thường đến tham quan, tìm hiểu. Ban đầu, những nhân viên bán hàng như cô ta không biết mục đích của bọn họ, vẫn lần lượt giải thích rõ cho bọn họ.
Nhưng người đến tham quan cho vui càng lúc càng nhiều, dù là nhân viên bán hàng cũng mất hết kiên nhẫn. Thế nên, khi cô ta giới thiệu cho Lâm Chính cũng chỉ nói đơn giản hết mức có thể, mở đầu thì báo giá, gần như mỗi một căn hộ đều không dưới hai mươi triệu tệ.
Lâm Chính chăm chú lắng nghe, tầm nhìn luôn dừng trên những mô hình theo tỷ lệ đó.
Ngay lúc đó, bỗng một tiếng hét chói tai vang lên.
“Ồ? Không phải anh là… chồng của Tiểu Nhu sao?”.
Nghe thấy giọng nói đó, Lâm Chính hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt đang khoác tay một người đàn ông vuốt tóc ngược ra sau, đứng bên cạnh mình.
“Tôi nhớ cô rồi… Cô là bạn của Tiểu Nhu, Vương Mộc Yến phải không? Chào cô!”, Lâm Chính chào hỏi.
“Chậc, bớt lôi kéo làm quen, tôi là bạn của Tô Nhu, không phải bạn anh!”, Vương Mộc Yến khẽ cười nói.
Lâm Chính cũng không phải người không biết điều, nếu cô ta đã nói vậy thì khỏi cần quan tâm nữa.
“Tiểu Yến à, người này là ai?”, người đàn ông tuấn tú bên cạnh mỉm cười hỏi.
“Chồng à, anh không biết sao? Lâm Chính đấy! Chồng của Tô Nhu nhà họ Tô ở Giang Thành chúng ta, Lâm Chính ở rể nhà họ Tô!”, Vương Mộc Yến cố ý nâng cao giọng lên mấy tông.
Người xem nhà ở xung quanh đều nhìn sang.
Lâm Chính nhíu mày.
Người đàn ông tuấn tú vỗ trán, bừng tỉnh: “Ồ… Anh nhớ ra rồi! Là cái tên ăn bám đó phải không? Nghe nói còn để vợ mình nuôi, đúng là đồ vô dụng!”.
Anh ta vừa nói xong, nhân viên bán hàng lập tức biến sắc.
Một kẻ ăn bám chạy đến đây xem nhà làm gì? Đây chẳng phải là lãng phí thời gian của cô ta sao…
“Này, anh đến đây làm gì? Mua nhà sao? Một tên nghèo ăn bám như anh có mua nổi không?”, Vương Mộc Yến che miệng cười, nhìn về phía Lâm Chính với ánh mắt đầy giễu cợt.
Nhưng Lâm Chính lại không quan tâm tới cô ta, tiếp tục xem những mô hình nhà ở đó.
Vương Mộc Yến thấy vậy thì nổi giận, bỗng nhiên hét lên: “Lâm Chính, tôi nói chuyện với anh đấy! Anh không nghe thấy sao?”.
“Chúng ta không phải bạn bè, cô nói chuyện với tôi dựa vào đâu mà tôi phải quan tâm cô?”, Lâm Chính còn không ngoảnh đầu lại, bình tĩnh đáp.
“Anh… Anh nói cái gì?”, Vương Mộc Yến tức giận, có một thoáng nghi ngờ cả tai mình.
Người chồng vô dụng của Tô Nhu lại dám bẻ lại mình như vậy à?
Bán được một căn hộ, cô ta sẽ được không ít tiền hoa hồng, nhưng cô ta cũng không có quyền đuổi khách đi…
“Yên tâm, không cần lo dư luận, cô của tôi là người của đài truyền hình, loại chuyện nhỏ này không lên thời sự đâu! Nếu cô làm theo tôi nói, tôi có thể mua thêm một căn nữa, hôm nay tôi sẽ trả tiền cọc hai căn nhà!”, người đàn ông vuốt tóc ngược cười nói.
Lời nói này khiến người xung quanh hít ngược một hơi khí lạnh, vô cùng ngạc nhiên.
Nhân viên bán hàng không nhịn được nữa, quay người mỉm cười với Lâm Chính, nói: “Thưa quý khách… những gì cần giới thiệu tôi đã giới thiệu xong rồi. Nếu anh không mua thì mời anh rời khỏi đây, anh làm ảnh hưởng đến khách hàng khác rồi”.