Chương 260: Cậu Lâm (1)
Rời khỏi nhà họ Tô, tâm trạng Lâm Chính có chút rối bời, liền lái chiếc 981 như bay trên đường, coi như giải sầu.
Trời đã khuya, đám cậu ấm của Giang Thành cũng lái các thể loại xe sang và xe đã được độ lao vèo vèo trên đường.
Tiếng ầm ầm của động cơ như muốn xé rách màn đêm, rất nhiều người đang ngủ bị âm thanh này làm ồn đến mức phải mở cửa sổ chửi bới.
"Chà, một trong ba loại xe thần 981! Người anh em, có muốn thử không?", trước đèn đỏ, một cậu ấm nhuộm tóc màu xanh hạ cửa sổ chiếc Ferrari xuống, huýt một tiếng sáo, cười nói với Lâm Chính.
Một cô gái trang điểm đậm, ăn mặc hở hang ngồi ở ghế lái phụ, nháy mắt với Lâm Chính.
"Không có hứng".
Lâm Chính đáp lại một câu, chờ đèn xanh sáng lên liền phóng vút đi.
Nhưng tên tóc xanh kia không chịu bỏ qua, cười khẩy một tiếng, giẫm chân ga đuổi theo, trong phút chốc đã vượt qua Lâm Chính, rồi lại phanh gấp chặn trước mặt anh.
Lâm Chính phản ứng rất nhanh, lập tức giảm tốc độ.
Anh nhíu mày, đương nhiên là biết tên tóc xanh này cố tình làm vậy.
Nhưng anh không có tâm trạng gây sự với hắn, định đến bệnh viện thăm Từ Sương Huyền, liền đổi đường khác để đi tiếp.
Nhưng tên tóc xanh vẫn không bỏ qua, tiếp tục chặn trước mặt Lâm Chính, anh lần nữa giảm tốc độ.
Sắc mặt Lâm Chính trở nên lạnh lùng hơn, bàn tay siết chặt vô lăng.
Tâm trạng anh vốn dĩ đã rất tệ, bị tên tóc xanh chơi như vậy, đương nhiên rất khó chịu.
Xe lại dừng trước đèn đỏ.
Lâm Chính hạ cửa sổ xe xuống, nhìn tên tóc xanh, nói: "Cậu cố ý hả?".
"Không ai dám từ chối lời mời của tôi cả, nếu anh không muốn bị tôi chặn đường suốt, thì mau đua với tôi đi", tên tóc xanh cười nói.
"Phải đấy anh chàng đẹp trai, chơi chút đi mà. Nếu anh từ chối cậu chủ Liễu, khiến cậu chủ Liễu không vui, thì anh sẽ gặp xui xẻo đấy", cô gái ăn mặc hở hang ở bên cạnh che miệng cười nói.
"Cậu chủ Liễu?", Lâm Chính nhíu mày: "Ông hai Liễu có quan hệ gì với cậu?".
"Đó là chú hai tôi, sao nào? Anh cũng nghe danh của chú hai tôi à? Nếu đã biết chú hai tôi, mà còn dám đắc tội với tôi?", người kia cười nói.
Lâm Chính không nói gì, chờ đèn xanh sáng lên, liền đạp chân ga.
"Đúng rồi, phải thế mới vui chứ".
Tên tóc xanh kêu lên một tiếng, lập tức đuổi theo.
Nhưng Lâm Chính vừa vượt qua tên tóc xanh liền chặn trước mặt hắn, rồi phanh gấp.
Tên tóc xanh cả kinh, cũng vội vàng dừng xe.
Chờ xe dừng hẳn lại, thì Lâm Chính đã xuống xe.
"Thằng khốn, dám chặn xe của tao!".
Tên tóc xanh nổi giận, đùng đùng xuống xe bước về phía Lâm Chính.
"Thằng chó, tao chặn trước xe mày là vinh hạnh của mày, mày còn dám chặn xe của tao? Chán sống à?", tên tóc xanh ngạo mạn nói.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính cho hắn một cái bạt tai.
Bốp!
Tên tóc xanh xoay một vòng tại chỗ, sau đó nặng nề ngã xuống đất. Khi hắn bò dậy, nửa khuôn mặt đã sưng vù, còn gãy cả răng.
"Mày... mày dám đánh tao?", tên tóc xanh kinh hãi nói.
"Tao không thể đánh mày sao?", Lâm Chính bình thản nói, lại đạp thêm cái nữa.
"Ui da!".
Tên tóc xanh bị đạp cho lăn lông lốc mấy vòng.
Cô gái kia sợ hết hồn, vội vàng lấy điện thoại ra gọi: "Mau đến đây đi, cậu chủ Liễu bị người ta đánh rồi!".
"Đúng, mau gọi người đến đây... Tôi... hôm nay tôi phải ném thằng chó này xuống sông cho cá ăn", tên tóc xanh lúng búng kêu lên.
Lâm Chính mặt không cảm xúc, chỉ rút một chiếc châm bạc mảnh ra khỏi áo khoác, tự đâm vào vai mình qua lớp áo, sau đó bước tới, đặt một tay vào thân xe chiếc Ferrari, sau đó dùng sức.
Cót két…
Cảnh tượng khiến người ta kinh hãi tột độ xuất hiện!
Chỉ thấy cả chiếc Ferrari... bị Lâm Chính nhấc lên bằng một tay.
Tên tóc xanh và cô gái kia đờ đẫn cả người...
Một tay nhấc bổng cả chiếc Ferrari?
Còn trâu bò hơn là lái Ferrari bằng một tay!
Chỉ thấy Lâm Chính khẽ vung tay!
Ùm!
"Cậu muốn vứt tôi? Vậy thì tôi sẽ vứt xe cậu trước!", Lâm Chính bình thản nói.
"Thằng khốn nạn!".
Tên tóc xanh tức giận ngoảnh phắt đầu lại, trừng mắt nhìn Lâm Chính: "Đây là món quà chú tao tặng tao, mày xong đời rồi! Cứ chờ chú tao băm vằm mày đi! Mày chết chắc rồi!".
Lâm Chính không nói gì, chỉ rút điện thoại ra gọi đến một số.