Chương 242: Chiến thần (2)
“Vậy thì tốt”, Tiểu Triệu thở phào.
“Bác sĩ, còn bao lâu nữa tôi mới chết?”, Trịnh Nam Thiên yếu ớt hỏi một câu.
Đối với ông ta mà nói, sống trên đời thêm một ngày cũng là một sự giày vò…
“Không chết được”.
Lâm Chính đáp lại một câu.
Trịnh Nam Thiên tràn đầy tuyệt vọng.
Lại thấy Lâm Chính rút một cây kim châm cứu ra, nhẹ nhàng châm lên cánh tay ông ta.
Kim châm cứu khẽ rung, đâm vào cánh tay của Trịnh Nam Thiên giống như cắm vào đậu hũ.
Cả người Trịnh Nam Thiên run rẩy, sau đó đưa mắt nhìn cánh tay mình.
Không biết vì sao ông ta cảm thấy cánh tay của mình ấm lên, giống như có một dòng nước ấm đang chảy ở bên trong.
Lâm Chính lại lấy ra một kim nữa, châm vào cánh tay kia của Trịnh Nam Thiên.
Lúc đó, dòng nước ấm lại dâng lên.
“Dễ chịu thật…”, Trịnh Nam Thiên không khỏi lên tiếng.
Người xung quanh đều chẳng hiểu ra sao.
Trước kia thủ trưởng không chịu phối hợp điều trị, sao bây giờ lại ôn hòa thuận theo như vậy?
Lâm Chính cẩn thận châm cứu, mọi người đều không dám thở lớn tiếng.
Duy trì như vậy nửa tiếng, Lâm Chính châm đầy kim trên tay chân của Trịnh Nam Thiên rồi mới dừng lại.
“Người trẻ tuổi, tôi chưa từng gặp cậu, cậu là bác sĩ mới đến sao?”, Trịnh Nam Thiên tò mò nhìn Lâm Chính, hỏi.
“Có thể xem là vậy”.
Lâm Chính thuận miệng đáp.
“Trước kia cũng có bác sĩ Đông y đến đây chữa bệnh cho tôi, nhưng cách châm cứu và hiệu quả của bọn họ khác hoàn toàn với cậu, không ngờ cậu trẻ tuổi vậy mà lại có được trình độ thế này, đúng là hiếm có”.
Trịnh Nam Thiên nói.
“Cảm ơn đã khen”.
“Đây không phải khen mà là sự thật, chỉ tiếc tôi đã là một người tàn phế, dù y thuật của cậu có tốt, châm cứu có lợi hại cũng không thể giúp tôi hồi phục nữa rồi”, Trịnh Nam Thiên thở dài nói.
Theo ông ta thấy, những hành động này của Lâm Chính chẳng có ý nghĩa gì cả.
Lâm Chính không nói gì, chỉ đứng im tại chỗ, yên lặng chờ đợi.
Một lúc sau, anh đưa tay ra, di chuyển bên trên tứ chi của Trịnh Nam Thiên.
“A…”.
Trịnh Nam Thiên rùng mình, một cơn đau kịch liệt khiến ông ta run rẩy, trên mặt toát mồ hôi hột.
“Anh làm gì vậy?”.
Tiểu Triệu ở bên sốt sắng, vội vàng ngăn cản Lâm Chính, đẩy anh ra.
“Tôi cảnh cáo anh đừng có được nước lấn tới. Nếu thủ trưởng có mệnh hệ gì, tôi sẽ giết anh đấy!”, Tiểu Triệu tức giận quát.
“Người bên cạnh ông đều như vậy sao?”, Lâm Chính kỳ quái liếc nhìn Tiểu Triệu, sau đó hỏi Trịnh Nam Thiên.
“Lui ra!”, Trịnh Nam Thiên quát.
Tiểu Triệu sửng sốt, sau đó lùi sang bên.
“Người là các cậu tìm, đến chữa trị cho tôi rồi các cậu lại ở đây ngăn cản, các cậu muốn làm gì?”, Trịnh Nam Thiên bực dọc nói.
“Thủ trưởng, tôi…”, Tiểu Triệu há miệng, không biết nên nói gì cho phải.
Lâm Chính tiếp xục xoa bóp tay chân cho Trịnh Nam Thiên.
Trịnh Nam Thiên vẫn đau đến mức run rẩy.
Chốc lát sau, Lâm Chính dừng lại.
“Bác sĩ trẻ, mệt rồi à? Mệt rồi thì về nghỉ ngơi đi, làm một chút ra vẻ là được rồi, bệnh của tôi… không chữa khỏi được nữa, cậu đừng phí công tốn sức”, Trịnh Nam Thiên cười yếu ớt.
Lâm Chính vẫn không nói gì, chỉ bắt đầu rút từng cây kim ra khỏi tay chân của Trịnh Nam Thiên.
Khi kim châm cứu được rút ra, mọi người có thể thấy rõ phần kim đâm vào cơ thể có màu đen…
Trịnh Nam Thiên trợn tròn mắt.
“Đây là…”.
“Độc!”.
“Độc?”.
“Ông đứng lên thử xem”, Lâm Chính nói.
Trịnh Nam Thiên kinh ngạc, nhìn sang hai tay mình, chậm rãi nhấc lên, sau đó hơi dùng sức…
Bốp bốp bốp…
Mười ngón tay nắm thành quyền phát ra tiếng lốp bốp. Mặc dù hai cánh tay ông ta vẫn chỉ là da bọc xương, nhưng loáng thoáng lại có một luồng sức mạnh lượn vòng bên trong.
“Tôi… tôi khỏe rồi sao?”.
Trịnh Nam Thiên đứng bật dậy, vẻ mặt sửng sốt.
Giây lát sau, vẻ sửng sốt của ông ta thay đổi, dần dần trở nên kích động, sau đó trở nên mừng rỡ, rồi lại trở nên méo mó, nhưng là méo mó bởi sự phấn khích tột độ.
Tiểu Triệu lập tức ngây người ra.
Đây là… sức lực của thủ trưởng sao?
Nhưng mà… chẳng phải trước giờ thủ trưởng yếu ớt không có sức lực gì sao?
Tiểu Triệu trợn tròn mắt, khó mà tin nổi nhìn cánh tay khô gầy đó…