Chương 218: Bữa tiệc ở đại học Giang Hoa (1)
Lâm Chính lên xe, Từ Thiên hơi thấp thỏm nhìn người ngồi ở hàng ghế sau, sau đó nặn ra một nụ cười: "Chào buổi tối, cậu Lâm..."
"Ông đi một mình à?".
"Dẫn theo nhiều người sẽ thu hút sự chú ý của bên kia, đến lúc đó tôi sẽ rất khó xử", Từ Thiên cười.
Trên thực tế là ông ta cố ý không dẫn theo người, mục đích là để Lâm Chính biết khó mà lui.
Nhưng anh lại lắc đầu: "Không sao, một mình ông là được rồi".
"Bây giờ làm gì?".
"Đoạt Giang Thành".
Từ Thiên cười khổ.
Đoạt Giang Thành?
Chỉ hai người bọn họ?
Cậu Lâm này bị điên rồi sao?
Không thể phủ nhận y thuật của Lâm Chính có thể nói là vô cùng cao minh, tỉnh Giang Nam... không, cả Hoa Quốc chỉ có vài người được như vậy, nhưng... vùng xám không phải là bệnh viện, đám người hung hãn kia cũng không phải là bệnh nhân, dựa vào y thuật thì chơi kiểu gì?
Từ Thiên cũng từng thấy Lâm Chính ra tay, ông ta tin Lâm Chính cũng có chút bản lĩnh, nhưng lên đến mức độ này, khoa chân múa tay có thể chống lại được dao phay sao? Có thể chống lại được súng đạn sao?
Từ Thiên thầm kêu khổ không ngừng, đang nghĩ làm sao để khuyên bảo Chủ tịch Lâm này, nhưng nhìn dáng vẻ nhắm mắt dưỡng thần của anh, ông ta không biết nên mở miệng thế nào.
"Sao ông lái chậm thế?", hình như Lâm Chính phát giác ra gì đó, nhìn Từ Thiên hỏi.
"À... Cậu Lâm, tôi nhớ ra đứa cháu gái của tôi hẹn tôi đi ăn, hay là chúng ta đi ăn đã nhé", Từ Thiên tỏ vẻ nhớ ra, nói.
"Làm xong việc rồi ông đi một mình không được sao?", Lâm Chính nhíu mày.
"Chẳng phải sắp đến giờ ăn rồi sao? Hơn nữa nghe nói đám Xương Bá vẫn ở tỉnh khác, hình như chưa về, bây giờ chúng ta đi chẳng phải là công cốc sao?".
"Mã Hải gửi tin nhắn cho tôi nói hôm nay Xương Bá vừa từ sân bay về, sao lại đến tỉnh khác rồi?".
"À, ừm... ông ta đang ở sân bay, bây giờ vẫn chưa về…"
"Mất khoảng bao lâu?".
"Sân bay ở ngoại ô phía Bắc, bên đó đang sửa đường, hơn nữa đường còn tắc, tôi đoán ít nhất cũng phải sau chín giờ. Chúng ta ăn cơm xong là vừa đẹp", Từ Thiên cười nói.
Lâm Chính gật đầu nói: "Nếu vậy thì được!".
"Được, cậu Lâm, bây giờ chúng ta sẽ đến đại học Giang Hoa".
"Đại học Giang Hoa?".
"Đúng vậy, cháu gái tôi học đại học Giang Hoa".
"Thế à..."
"Cậu Lâm, chắc cậu từng nghe nói rồi chứ? Đại học Giang Hoa sản sinh rất nhiều người đẹp, đó là nơi tập trung người đẹp của tỉnh Giang Nam chúng ta đấy, hay là tối nay sắp xếp một người cho cậu nhé?", Từ Thiên cười nói.
Dáng vẻ kia trông rất thô tục.
Lâm Chính cau mày nói: "Từ Thiên, dù sao ông cũng được coi là ông trùm Nam Thành, ông học dắt khách từ bao giờ thế?".
Từ Thiên sửng sốt, cười khổ.
Chẳng phải là ông ta muốn ngăn cản anh đâm đầu vào chỗ chết sao?
Từ Thiên có khổ mà không nói ra được.
Chiếc xe nhanh chóng lái vào cổng trường đại học Giang Hoa.
Theo lý mà nói, xe ở bên ngoài trường không được vào trong, nhưng điều khiến Lâm Chính ngạc nhiên là Từ Thiên còn có chức vụ ở đại học Giang Hoa.
"Chẳng còn cách nào khác, tôi vốn dĩ muốn để Sương Huyền học ở đại học Nam Thành, dù sao thì đó mới là địa bàn của nhà họ Từ tôi. Nhưng con bé này tính tình ngang bướng, nằng nặc đòi đến đây. Để đảm bảo an toàn cho nó, tôi liền quyên góp cho trường này một tòa nhà, lấy danh nghĩa của nó", Từ Thiên cười nói.
Lâm Chính gật đầu, không nói gì.
Vào đại học Giang Hoa, xe dừng trước nhà ăn ở cổng Nam.
Đây là nhà ăn của trường, môi trường rất tốt, nghe nói cũng là phụ huynh của học sinh có tiền quyên góp, chuyên dùng để tổ chức tiệc tùng hoặc các hoạt động.
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu mừng rỡ vang lên, sau đó liền thấy một người đẹp ăn vận trang điểm như một con thiên nga trắng, xách váy chạy tới.
Lâm Chính đánh giá một chút, dung mạo của Từ Sương Huyền rất giống với chị gái Từ Thu Huyền, nhưng ngây thơ và trong sáng hơn Từ Thu Huyền.
Chiếc mũi tinh xảo, làn da trắng nõn, đôi môi anh đào, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống vai, phối với chiếc váy trắng mới ra của hãng Only, khiến cô ấy chẳng khác nào nàng tiên giáng từ trên trời xuống.
Từ Sương Huyền cất tiếng gọi khiến tất cả các bạn học trong bữa tiệc đều đổ dồn mắt về phía cửa.