Chương 207: Lôi ra ngoài (1)
Bất kể là Tư Đồ Kính hay Lạc Bắc Minh cũng đều được coi là bác sĩ bậc thầy, bọn họ biết rõ nhất vết thương như thế nào sẽ không gây chết người.
Tuy chiếc kéo đâm vào bụng dưới Lạc Thiên, máu chảy không ngừng, nhưng không dẫn đến mất mạng.
Lạc Bắc Minh thấy thế, cuối cùng vẻ mặt cũng thay đổi.
Ông ta hơi nhíu mày, lên tiếng: "Cậu chủ Tư Đồ, cậu làm vậy có phải hơi quá đáng rồi không?".
"Ha ha, thế này thì nhằm nhò gì? Chỉ là vết thương nhỏ ngoài da, y thuật của Nam Phái tôi, có thể hồi sinh người chết cũng không phải là quá. Ông yên tâm, cô ta không chết được đâu, chỉ là cho một bài học nhỏ thôi. Cô gái này tính tình mạnh mẽ, nếu không dùng thủ đoạn đặc biệt thì lúc đến Nam Phái cô ta chỉ càng gây nhiều chuyện hơn. Nếu chọc giận người Nam Phái, thì nhà họ Lạc ông sẽ gặp họa đấy. Tiền bối Lạc, tôi đây cũng là muốn tốt cho nhà họ Lạc các ông thôi", Tư Đồ Kính cười nói.
Lạc Bắc Minh trầm ngâm một lát, vẫy tay: "Đưa cô chủ đi băng bó".
"Vâng, ông chủ".
"Khỏi cần băng bó đi, làm gì có nhiều thời gian như vậy".
Tư Đồ Kính bước tới, rút chiếc kéo ra khỏi bụng dưới của Lạc Thiên.
Phụt!
Máu tươi bắn ra.
Lạc Thiên đau đến mức nằm co quắp dưới đất, máu tươi vương vãi, gần như ngất đi.
Đám người giúp việc xung quanh đều tức giận bất bình.
Chỉ thấy Tư Đồ Kính rút từ trong nan quạt của chiếc quạt gấp ra một chiếc châm bạc nhỏ dài, đâm vào vùng bụng Lạc Thiên. Chỗ đó lập tức ngừng chảy máu, nhưng vẫn còn đau.
Còn không cho băng bó?
"Về Nam Phái đã, Lạc Thiên, lập tức đi theo tôi!", Tư Đồ Kính mỉm cười nói.
Hắn muốn Lạc Thiên rời khỏi Giang Thành với hắn trong tình trạng đau đớn như vậy!
Thật là độc ác!
Còn khiến Lạc Thiên khó chịu hơn là giết cô.
"Ông nội..."
Lạc Thiên nhìn Lạc Bắc Minh với vẻ mặt đau khổ.
Nhưng Lạc Bắc Minh lại liếc sang bên cạnh, phớt lờ ánh mắt cầu xin giúp đỡ của Lạc Thiên.
"Ông nội, lẽ nào ông muốn cháu chết thật sao?".
“Đi theo cậu chủ Tư Đồ thì cháu không chết được đâu, nhưng nếu cháu cứ tùy hứng như vậy, thì chắc chắn phải chịu không ít khổ sở”, Lạc Bắc Minh mặt không cảm xúc nói.
Lạc Thiên hoàn toàn hết hy vọng.
Bây giờ cô muốn chết cũng không chết được, muốn lôi Tư Đồ Kính chết cùng cũng không xong.
Cho dù muốn thuận theo Tư Đồ Kính, đứng dậy rời Giang Thành đến Nam Phái, thì cũng vô cùng khó khăn.
Bây giờ nên làm gì đây?
Lạc Thiên nhắm mắt.
Đúng lúc này, quản gia bỗng vội vàng chạy vào.
"Ông chủ, xảy ra chuyện rồi!".
"Hử?".
Lạc Bắc Minh nhíu mày: "Chuyện gì mà hốt hoảng vậy?".
"Tôi vừa nhận được điện thoại, tất cả các hiệu thuốc, y quán của chúng ta trên toàn tỉnh... bị kiểm tra đột xuất, đồng thời bị yêu cầu dừng bán đóng cửa phối hợp điều tra, bên trên nói chúng ta bị nghi ngờ buôn bán thuốc giả", quản gia gấp gáp nói.
"Có chuyện này sao?".
Khuôn mặt Lạc Bắc Minh cứng đờ lại.
Tư Đồ Kính cũng hơi sửng sốt.
Lúc này, lại có một người lao từ bên ngoài vào, lớn tiếng kêu lên.
"Ông chủ, gặp họa rồi, gặp họa rồi, có người xông vào nhà chúng ta!".
"Kẻ nào mà vô pháp vô thiên như vậy? Dám xông vào cả nhà họ Lạc? Chán sống chắc?".
"Có cần báo cảnh sát không?".
Người nhà họ Lạc vô cùng tức giận.
Lạc Bắc Minh thì cau mày, suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói: "Chuyện này có chút khác thường, gọi điện báo với bên kia đi, những người khác cùng tôi ra ngoài xem thế nào".
"Vâng!".
"Cậu chủ Tư Đồ, các cậu cần làm gì thì cứ làm đi, chuyện ở đây để tôi giải quyết".
"Hừ, không vội, tôi cũng muốn xem rốt cuộc là kẻ nào to gan như vậy, dám đến nhà họ Lạc gây rối. Sau ngày hôm nay, nhà họ Lạc và nhà họ Tư Đồ tôi chính là thông gia, bọn họ chọc vào các ông cũng chính là chọc vào nhà họ Tư Đồ. Nếu tôi không hỏi gì đến, thì chẳng phải không ra thể thống gì sao?", Tư Đồ Kính cười nói.
"Được", Lạc Bắc Minh gật đầu.
"Con khốn, cô hãy ở đây tự kiểm điểm bản thân đi, hy vọng lát nữa tôi quay lại, cô đã nghĩ thông suốt".
Tư Đồ Kính lướt mắt nhìn Lạc Thiên, lạnh lùng nói, sau đó xoay người định đi.
Những tiếng phẫn nộ vang lên.
Chỉ thấy mười mấy người nhà họ Lạc xông tới chặn những vị khách không mời mà tới kia lại, nhưng nhanh chóng bị đẩy ra.
Chẳng mấy chốc, một đám người mặc vest đã xông tới trước sảnh chính.
Lạc Bắc Minh, Tư Đồ Kính đều quay sang nhìn những người kia, thấy người cầm đầu lại chính là Lâm Chính.