“Hả... Chuyện vô đạo đức gì chứ?”
Diệp Thiên Bách hơi sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng.
“Chính là cái loại đó, khụ khụ... Có mấy đôi yêu nhau sẽ chạy vào trong xe để tìm kích thích, em sợ người khác sẽ hiểu lầm chúng ta.”
Chung Linh Hi kiên trì nói ra, loại chuyện này, đối với cô mà nói, đúng là có chút khó có thể mở miệng.
“Quan tâm nhiều như vậy làm gì chứ, không cần để ý bọn họ nhiều như vậy, chúng ta lại không có làm chuyện vô đạo đức.”
Diệp Thiên Bách bật cười, cô bé này suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Anh Thiên Bách nói đúng. Cây ngay không sợ chết đứng.”
Nghe Diệp Thiên Bách nói xong, Chung Linh Hi dường như thoáng cái đã thông suốt.
“Cho dù có thì làm sao, anh Thiên Bách cũng không phải là người ngoài, làm chuyện gì đó với anh Thiên Bách, cũng không tính là không đạo đức, chỉ cần anh Thiên Bách thích, làm cái gì cũng được.”
Tiếp đó, Chung Linh Hi lại nhỏ giọng lẩm bẩm, càng nói đến phần sau, giọng nói cô lại càng nhỏ.
“Em nói gì cơ?”
Diệp Thiên Bách hơi sửng sốt, hỏi.
“Hả? Không có gì!”
“Anh Thiên Bách anh nhanh lên đi, sắp trễ rồi.” Chung Linh Hi bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng nói. “Vậy thì anh chính thức bắt đầu đây.”
Diệp Thiên Bách nghe vậy liền nói.
Kế tiếp, bên trong xe truyền ra các loại tiếng kêu mê hoặc.
Diệp Thiên Bách nghe những tiếng kêu này, trong lòng ngứa ngáy, vô cùng mất tự nhiên.
Hơn nữa, bởi vì lực xoa bóp của Diệp Thiên Bách hơi lớn, nên thân xe có hơi lắc lư.
Người bên ngoài nhìn vào, cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, bác gái tập thể dục buổi sáng đi ngang qua cũng nhịn không được mà nhìn vào trong xe hai lần, nhưng cửa sổ xe lắp kính chống trộm, nên bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy tình hình bên trong.
“A
“Anh Thiên Bách, thoải mái quá, thủ pháp này của anh cũng quá tốt rồi. Nếu anh mở một phòng khám trung y, thì việc kinh doanh của anh sẽ rất tốt.” Chung Linh Hi rất tán thưởng nói.
“Cảm giác không kém nhiều lắm, em đứng lên đi, cảm nhận một chút, xem cảm giác thế nào?”
Diệp Thiên Bách ngừng lại, nói với Chung Linh Hi.
Chung Linh Hi nghe vậy, cô đứng lên, cảm nhận một chút.
“Anh Thiên Bách, anh làm sao làm được vậy, bây giờ em cảm thấy tinh thần cả người đều tốt hơn gấp trăm lân, hơn nữa thân thể còn có một loại cảm giác dễ chịu, phảng phất mạch lạc toàn thân đều như đã được khơi thông vậy.”
Chung Linh Hi tương đối ngạc nhiên nói.
“Anh chỉ xoa bóp một số huyệt đạo trên cơ thể em để làm giảm mệt mỏi và nâng cao tinh thân của em thôi." Diệp Thiên Bách nghe vậy thì trả lời.
“Không ngờ Trung y còn có thủ pháp như vậy.” Chung Linh Hi vẫn đắm chìm trong cảm giác thoải mái lúc trước, thậm chí khuôn mặt xinh đẹp của cô lúc này cũng hơi đỏ lên.
“Bây giờ thời gian cũng không chênh lệch nhiều lắm, em trở lại ghế phó lái đi, chúng ta xuất phát đến trường học!”
Diệp Thiên Bách lại nhìn đồng hồ, nói với Chung Linh Hi.
“AI Vâng ạI”
Chung Linh Hi nghe vậy, kéo ghế ngồi lên, bản thân cô thì xuống xe, muốn trở lại vị trí ghế lái phó.
Chỉ là, khi nhìn thấy Chung Linh Hi xuống xe, hai bác gái đi ngang qua, ném tới ánh mắt kỳ quái.
Mới vừa rồi, bọn họ nhìn thấy chiếc xe này không. ngừng lắc lư.