Đi tới trước cửa, Diệp Thiên Bách lấy chìa khóa ra mở cửa, phát hiện phòng khách đã tắt đèn.
“Em ngủ chưa?”
Diệp Thiên Bách thấp giọng hỏi, trong lòng cũng bình tĩnh, anh thở ra nhẹ nhàng, đặt chìa khóa xe lên bàn, chuẩn bị bật đèn.
Tuy nhiên, đúng lúc này, một làn gió mang hương thơm từ phía sau truyền đến, một đôi bàn tay nhỏ bé dịu dàng che mắt Diệp Thiên Bách.
“Lén lén lút lút làm gì mà không ngủ?”
Diệp Thiên Bách nhịn không được cười lên.
“Nếu một người đàn ông đi đêm không về nhà thì làm sao người phụ nữ trong nhà có thể ngủ được?”
Chung Linh Hi nói với giọng có chút đùa giỡn.
“Được rồi, đừng lộn xộn nữa, để anh bật đèn đã.”
Diệp Thiên Bách lấy bàn tay nhỏ bé của Chung Linh Hi ra, xoay người lại, sờ sờ đầu Chung Linh Hi trong bóng tối.
“Ngốc, em sẽ bật đèn.”
Chung Linh Hi nói thật, cô xoay người bật đèn, nhưng trước khi cô kịp bước đi bật đèn, một sức mạnh. từ dưới áo ngủ của cô truyền đến.
“A”
'Trong nháy mắt, cả người cô bị giật lùi về phía sau, ngã về phía Diệp Thiên Bách.
Theo bản năng, Diệp Thiên Bách ôm lấy Chung Hi Linh để ngăn cô ngã xuống đất bị thương, Diệp Thiên Bách chỉ có thể điều chỉnh phương hướng ngã xuống, để Chung Linh Hi ngã lên người mình.
Một tiếng hét vang lên, đèn dự phòng khẩn cấp trong phòng khách cũng sáng lên.
“Bịch!"
Cuối cùng Diệp Thiên Bách cũng ngã thẳng xuống đất, Chung Linh Hi đè lên người anh.
“Anh Thiên Bách, anh không sao chứ?”
Chung Linh Hi phản ứng lại, vội vàng hỏi.
“Anh không sao, là anh giãm lên áo ngủ của em.”
Diệp Thiên Bách có chút xấu hổ.
“Hả?”
Chung Linh Hi nghe vậy thì mới kịp phản ứng, lúc này cơ thể cô lạnh lẽo, áo ngủ bị kéo mạnh chỉ còn một nửa trên người.
Cơ thể hai người bị ép chặt vào nhau, Diệp Thiên
Bách thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Chung Linh Hi ở dưới cổ mình.
Chính vì dính vào nhau như vậy nên Diệp Thiên Bách mới không nhìn thấy phong cảnh không nên nhìn thấy.
Tuy nhiên, cũng chính vì dính chặt vào nhau nên Diệp. Thiên Bách mới có thể cảm nhận được cảm giác mềm mại lồi lõm trong lồng ngực.
Dáng người của Chung Linh Hi tốt hơn so với anh tưởng tượng.
“Anh Thiên Bách, làm sao bây giờ, huhu, người ta mắc cỡ chết rồi!"
Chung Linh Hi khóc không ra nước mắt, bây giờ động cũng không được, bất động cũng không được, trực. tiếp đứng dậy thì sẽ bị Diệp Thiên Bách nhìn thấy hết.
Mặc dù, có vẻ như bị anh Thiên Bách của cô nhìn thấy cũng không thành vấn đề, nhưng cô chưa cô chuẩn bị kỹ càng.
“Tại sao đèn trong nhà này lại đột ngột bật sáng?”
Diệp Thiên Bách có chút xấu hổ.
“Đây là đèn dự phòng khẩn cấp kích hoạt bằng giọng nói cho các tình huống đặc biệt.”
Chung Linh Hi khóc không ra nước mắt.
“Ừm, anh nhắm mắt lại, em có thể đứng dậy được không? Cái đó, anh không nhìn gì hết!”
Diệp Thiên Bách lúng túng nói.
“Anh nói thật sao?”
Mặt Chung Linh Hi hơi đỏ, cô hơi ngước lên nhìn khuôn mặt góc cạnh của Diệp Thiên Bách, nửa tin nửa ngờ.
“Anh có thể gạt em sao, anh đã từng nói dối em khi nào chưa? Em phải tin vào phẩm chất của anh.”
Diệp Thiên Bách nghe vậy nhịn không được cười. “Em không tin, đàn ông thích nhất gạt người, hừ...... Chung Linh Hi bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
“Vậy chúng ta nên làm gì, chẳng lế chúng ta duy trì tư thế này cả đêm sao?”
Diệp Thiên Bách nhìn tư thế hiện tại của hai người họ, bất lực nói.
“Vậy... anh đưa điện thoại cho em.” Chung Linh Hi suy nghĩ rồi mặt đỏ bừng nói. Lúc này, Diệp Thiên Bách đột nhiên cảm thấy cô nhóc này hơi ngốc nghếch và dễ thương.