Ông chủ nghe vậy, nhịn không được giáo huấn đầu bếp béo vài câu, sau đó bưng mấy món ăn, cũng rời đi liền.
Khuôn mặt của đầu bếp béo lại tràn ngập nụ cười đắc ý.
Sau khi Diệp Thiên Bách bước ra khỏi bếp, lại đặt thêm vài món ăn lên bàn.
“Em thử mấy món này đi, vừa mới làm xong, còn nóng, ăn lúc còn nóng vị sẽ thơm ngon hơn.”
Diệp Thiên Bách ngồi xuống, tùy ý nói với Hạ Tiểu My.
“Vâng ạ." “Nào, anh rể, anh cũng ăn đi, anh vất vả rồi."
Hạ Tiểu My rất ngoan ngoãn gắp đồ ăn cho Diệp 'Thiên Bách, dáng vẻ nhìn rất ân cần.
“Em cũng ăn đi. Anh ăn ở chỗ bạn anh rồi mới ra ngoài, bây giờ cũng không đói lắm, anh đến đây để ăn cùng em thôi.”
Diệp Thiên Bách mỉm cười trả lời.
“Oà, anh rể, anh nói như vậy, thật là khiến em quá cảm động rồi. Anh là vì em mà mới ra ngoài sao? Nếu có người phụ nữ khác hẹn anh thì anh có phải sẽ không ra ngoài không?”
Hạ Tiểu My nghe những lời nói của Diệp Thiên Bách, đôi mắt có chút ươn ướt.
“Đương nhiên.”
“Nhưng mà, anh ngoài em ra, cũng không quen nhiều người phụ nữ khác. Ngoài em ra, cũng không ai mời anh đi ăn khuya cả.” Diệp Thiên Bách cười cười.
“Vậy thì tốt rồi."
“Không được, anh rể, sau này anh chỉ được ăn khuya với em, không được phép ăn khuya với người phụ nữ khác, anh là thuộc về em.”
Hạ Tiểu My vẻ mặt đầy kiêu căng.
“Chỉ cần anh có thời gian là được thôi, em cũng biết anh mà, bạn của anh rất ít.” Diệp Thiên Bách mỉm cười nói.
“Anh rể, anh cảm thấy chúng ta chỉ là bạn bè thôi sao?”
Hạ Tiểu My đột nhiên dừng lại, nghiêm túc hỏi.
“Cái gì bạn bè hay không phải là bạn bè chứ? Bạn bè nghe thật kỳ lạ, chúng ta ít nhất nên coi nhau là người thân chứ.”
'Trên mặt Diệp Thiên Bách vẫn mang nụ cười, thận trọng trả lời.
“Hi hi, người thân tốt hơn bạn bè nhiều rồi, ít nhất thân thiết hơn bạn bè rất nhiều. Em đây rất hài lòng với câu trả lời của anh."
Hạ Tiểu My cười nói, lại bắt đầu ăn uống vui vẻ.
“À! Đúng rồi, anh rể, em vừa nghe nói phía trước có một vụ tai nạn ô tô, đa số xe đều không thể tới đây, có lẽ chúng ta có thể sẽ không bắt được taxi về rồi. Chỉ có thể đi ra, không đi vào được.”
“Em còn khá ổn, có thể đi bộ về nhà được. Tuy hơi mệt nhưng vẫn có thể về nhà.”
“Về phần anh, có lẽ phải tìm một khách sạn gần đây ở tạm rồi.”
Hạ Tiểu My nhớ đến điều này thì liền nói với Diệp Thiên Bách.
“Xe chỉ có thể chạy ra nhưng không thể chạy vào à?”
Diệp Thiên Bách sửng sốt một lúc, hỏi. “Đúng vậy!" Hạ Tiểu My gật đầu.
“Em về một mình không an toàn, anh đưa em về nhà! Anh lái xe tới đây rồi, không cần phải đi bộ.”
Diệp Thiên Bách mỉm cười nói. “Ờ, anh rể, anh lái xe tới đây? Anh lấy đâu ra xe vậy?”
Hạ Tiểu My nghe được lời này, sửng sốt một chút, có chút tò mò hỏi.