'Trên mặt Vạn Thiếu Hào hiện lên một nụ cười, lòng kiêu ngạo của người đàn ông dường như lập tức được thỏa mãn.
“Vạn thiếu gia?” Tên đàn em gọi lên một tiếng.
“Ngô Đông nói khi nào sẽ tới đây?” Vạn Thiếu Hào hỏi.
“Anh Đông nói sẽ tới trước mười hai giờ.” Tên đàn em đáp.
“Mẹ nó, bây giờ không phải đã mười một giờ rồi à? Gọi điện thoại hỏi xem hắn đã chết chưa, hỏi việc mà †ao đã dặn, hắn làm xong chưa?”
Vạn Thiếu Hào có chút tức giận.
“Vâng ạ vâng ạ, em sẽ làm ngay.”
'Tên đàn em liên tục đáp lại, nói xong liên nhanh chóng rời đi.
Chỉ là, tên đàn em này rời đi chưa đầy ba mươi giây thì lại quay trở lại.
“Mày quay trở lại làm cái gì chứ, một chút việc thôi, mà cũng làm kỳ kèo như vậy.”
Vạn Thiếu Hào cực kỳ bất mãn.
“Vạn thiếu gia, anh Đông đến rồi.”
'Tên đàn em vội vàng nói, vừa nói thì Ngô Đông đã vội vàng bước vào.
“Vạn thiếu gia, tôi đến rồi đây.” Ngô Đông thở hổn hển nói.
“Tôi đã bảo cậu tám giờ tới, bây giờ là mấy giờ rồi?”
Vạn Thiếu Hào liếc nhìn chiếc Patek Philippe trên cổ tay, lạnh lùng nói.
“Vạn thiếu gia, tôi phát hiện ra một số tình hình mới, cho nên mới trì hoãn đến gặp cậu.”
“Cậu yên tâm đi, việc mà tôi đã làm thì bảo đảm cậu sẽ hài lòng.”
Ngô Đông uống hai ngụm rượu trên bàn, có chút thở dốc nói.
“Nói đi, tình hình thế nào?” Sắc mặt Vạn Thiếu Hào dễ nhìn hơn một chút.
“Thiếu Hạo, hôm nay người ở cùng với Chung Linh Hi †ên là Diệp Thiên Bách.” Ngô Đông vừa thở vừa nói.
“Mẹ kiếp, cậu có thể nói cái gì có ích hơn không hả? Cái tên này, tôi còn cần cậu đi điều tra sao?”
Vạn Thiếu Hào bội bội nói.
“Vâng, vâng, vâng, tôi nói thẳng vào vấn đề nhé. Diệp.
Thiên Bách là con rể nhà họ Hạ, vừa mới ly hôn, không biết vì lý do gì mà cùng Chung Linh Hi ở chung một chỗ.” Ngô Đông gật đầu nói lia lịa.
“Ở chung một chỗ là có ý gì? Chung Linh Hi chỉ có thể là người phụ nữ của tôi, người phụ nữ của tôi sao có thể ở cùng người khác chứ?” Vạn Thiếu Hào lạnh lùng hỏi.
“Đúng, đúng, đúng, là tôi đã lỡ lời. Thiếu Hạo, tình hình là như vậy, hơn nữa, tôi lại điều tra ra một chuyện khác.” Ngô Đông lại nói.
“Cậu biết được cái gì? Không thể nói luôn trong một lần sao?” Vạn Thiếu Hào có chút mất kiên nhẫn.
“Diệp Thiên Bách này chắc chắn là nhờ vào mối quan hệ của nhà họ Chung nên mới có thể vào Đại học Quốc gia Giang Thành để giảng dạy, ngày mai là ngày đầu tiên hắn đi làm.” Ngô Đông tiếp tục nói.
“Nhờ vào mối quan hệ của nhà họ Chung?”
Vạn Thiếu Hào cau mày khi nghe những lời này.
Đại học Quốc gia Giang Thành là nơi nào chứ, trở thành giáo viên tại Đại học Quốc gia Giang Thành không hề dễ dàng, cho dù có quan hệ gì thì cũng chưa chắc có thể làm việc tại Đại học Quốc gia Giang Thành.
“Đúng vậy, tôi đoán là dựa vào mối quan hệ của nhà họ Chung.” Ngô Đông rất chắc chắn.
“Cậu đến muộn ba tiếng chỉ vì điều tra việc Diệp Thiên Bách làm giáo viên á?” Vạn Thiếu Hào cười khẩy hỏi.
“Tất nhiên là không! Thiếu Hạo, tôi đã bố trí nhân lực đi theo Diệp Thiên Bách.”
“Hắn không phải ngày mai đến làm việc ở Đại học Quốc gia Giang Thành sao? Nếu ngày đầu tiên này hắn bị bầm tím mặt mũi, cậu nói xem chuyện này có ý nghĩa gì chứ? Mất mặt đến mức nào? Chị dâu Linh Hi nhất định sẽ cảm thấy sẽ cảm thấy khi ở bên cạnh một người như vậy, sẽ rất đáng xấu hổ.”
“Đương nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu. Chờ khi hắn đến Đại học Quốc gia Giang Thành, Thiếu Hạo cậu còn thiếu gì nhiều biện pháp đối phó cái tên Diệp Thiên Bách này. Nhưng mà, trước lúc đó tôi vẫn muốn đánh đòn phủ đầu hắn trước."
“Thiếu Hạo, cậu thấy sắp xếp của tôi thế nào? Có chu đáo hay không. Bây giờ chỉ cần Vạn thiếu gia cậu ra lệnh một tiếng, người của chúng ta sẽ tấn công hắn trên đường trở về, bảo đảm sẽ đánh tới mức mẹ hắn cũng không nhận ra.” Ngô Đông tự mãn nói.
Vạn Thiếu Hào nghe xong những lời này thì sờ sờ cằm, trên mặt rốt cuộc cũng nở nụ cười.