Sau khi kiểm tra mạch đập của Hạ Tiểu My một lúc, Diệp Thiên Bách rút tay lại.
“Hằng tháng vào những ngày đó, em đều sẽ cảm thấy đau, anh nói không sai chứ?”
Diệp Thiên Bách thản nhiên nói.
*Ờ... điều này không phải là rất bình thường sao? Đây chỉ là vấn đề xác suất, phụ nữ nào cũng có khả năng bị đau trong những ngày đó, ít nhất trong số những cô gái mà em quen biết có rất nhiều người đều thế này.
Hạ Tiểu My sửng sốt một chút, sau đó nói.
“Anh rể, em thấy anh chỉ là mèo mù vớ được cá rán mà thôi.”
Hạ Tiểu My dùng đôi tay trắng nõn của mình chống cằm nhìn Diệp Thiên Bách với ánh mắt trêu chọc.
“Hai ngày sau, chính là mấy ngày đó của em, cơn đau của em, không phải là đau nhói mà là cảm giác như bị kim đâm liên tục, điều này so với những cô gái khác thì không được bình thường nhỉ?”
Diệp Thiên Bách tiếp tục nói.
Hạ Tiểu My nghe được những lời này, sắc mặt liền thay đổi.
“Thế nào, anh nói không đúng sao?” Diệp Thiên Bách mỉm cười hỏi.
“Quả thật là như vậy, làm sao mà anh biết được vậy. Em với những người khác, quả thực không giống nhau.”
Hạ Tiểu My gật gật đầu, bắt đầu chú ý đến lời nói của Diệp Thiên Bách.
“Vào mấy ngày đó, lúc em ngủ sẽ gặp ác mộng, mỗi ngày thức dậy miệng đều có cảm giác đắng nghét, nhưng sau mấy ngày này, em sẽ không còn hiện tượng này nữa. Anh nói đúng không?”
Diệp Thiên Bách tiếp tục nói. “Anh nói đúng. Nhưng anh rể, sao anh biết được, chỉ cần bắt mạch một chút vậy thôi là biết rồi sao?”
Hạ Tiểu My cảm thấy có chút khó tin.
Những gì Diệp Thiên Bách nói hoàn toàn phù hợp với tình hình hiện tại của chính cô.
“Trong Trung Y, tình trạng của em gọi là nội ngoại mất cân bằng, âm dương mất cân bằng, khí huyết không thông, tâm trí bất an.” Diệp Thiên Bách bình tĩnh nói.
“Vậy em phải làm sao đây? Em đã mấy lần muốn đi khám bác sĩ, nhưng lại xấu hổ, không dám đến những nơi như vậy.”
Hạ Tiểu My có chút khẩn trương hỏi, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ bừng, vô thức cô đã ngầm thừa nhận Diệp Thiên Bách là bác sĩ.
Tuy tính cách vô tư nhưng cô vẫn là một tiểu nha đầu chưa trải qua chuyện trời, xuất hiện ở một nơi mà những người phụ nữ tìm đến chữa bệnh, cô cảm thấy rất kỳ quặc.
Vì vậy, mặc dù có vấn đề về thể chất nhưng cô vẫn luôn không đi khám.
“Em đi tìm ông chủ cầm giấy bút qua đây, anh sẽ viết cho em một đơn thuốc, em theo đơn đi lấy thuốc, uống một thời gian thì rất nhanh sẽ khỏi thôi.”
Diệp Thiên Bách nghiêm túc nói.
“Vâng ạ.”
Hạ Tiểu My nghe vậy, vội vã lập tức rời đi, nghe được. những lời nói của Diệp Thiên Bách, vô thức đã giúp cô bình tĩnh trấn an lại.
Rất nhanh, cô mang bút và giấy tới.
“Anh rể, đây ạ."
Hạ Tiểu My nói.
“Không đúng."
Ngay lúc Diệp Thiên Bách đang chuẩn bị lấy giấy bút thì tay Hạ Tiểu My đột nhiên rút lại.
“Làm sao vậy?”
Diệp Thiên Bách hỏi.
"Anh rể, anh không phải bác sĩ, em nghe lời của anh, uống theo đơn thuốc mà anh kê, lỡ chết rồi thì phải làm sao?”
Hạ Tiểu My tựa hồ đột nhiên tỉnh lại.
Vừa nãy dòng suy nghĩ chạy theo lời nói của Diệp Thiên Bách, có vẻ như đã bị Diệp Thiên Bách lôi vào câu chuyện.
“Anh là bác sĩ. Anh không phải chỉ là bác sĩ, anh còn là anh rể cũ của anh, sao anh có thể làm hại em được chứ?”
“Hơn nữa, em đã giúp đỡ anh rất nhiều, những năm nay, ở nhà họ Hạ chỉ có em coi anh như một con người, anh cảm ơn em còn không kịp, sao anh có thể làm hại em chứ?”
Diệp Thiên Bách nghe những lời của Hạ Tiểu My, bất giác bật cười.
“Nói thì là nói như vậy... nhưng mà...” Hạ Tiểu My nghe vậy, vẫn là do dự.
“Không tin cũng được, nhưng mà, vấn đề này của em vẫn là phải đến bệnh viện kiểm tra. Thời gian kéo dài quá lâu sẽ rất phiền phức.”
Diệp Thiên Bách bất lực, chỉ có thể nói vậy.
“Em không muốn đến bệnh viện, em không thích bệnh viện, đặc biệt là những bệnh viện phụ khoa.” Hạ Tiểu My nói theo bản năng.
“Vậy phải làm sao...”
Diệp Thiên Bách càng thêm bất đắc dĩ.