“Bệnh này của cháu có thể nghiêm trọng hoặc không.”
Dương Minh An cầm cuốn phim lên, nói.
“Chú Dương, chú nói đi, cháu nghe.”
Sắc mặt của Hà Ngọc Sinh vẫn rất khó coi.
“Bây giờ đang ở giai đoạn đầu, nếu chữa trị kịp thời thì có thể nhanh chóng bình phục. Nhưng nếu trì hoãn thì hậu quả sẽ để lại rất lâu dài. Cháu phải cảm ơn chàng trai kia, nếu không phải là cậu ấy nhắc nhở cháu, thì với cái tật xấu này của cháu, có lẽ là rất lâu thì cháu mới có thể phát hiện vấn đề của mình.”
Dương Minh An không nhanh, không chậm nói.
Nghe được những lời này, Hà Ngọc Sinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Vâng... Có thể trị khỏi thì tốt, có thể trị khỏi thì tốt, cháu sẽ cảm ơn chàng trai đó, sau này nhất định sẽ cảm ơn chàng trai đó.”
Hà Ngọc Sinh như được đại xá.
“Về nhà chuẩn bị một chút đi, mấy ngày nữa làm phẫu thuật!”
Dương Minh An lại nói.
“Vâng vâng vâng, nếu có thể thì ngày mai phẫu thuật luôn cũng được, càng sớm càng tốt.” Hà Ngọc Sinh vội vàng nói. “Đúng rồi, chú Dương, cháu bị bệnh gì vậy?” Hà Ngọc Sinh hỏi. “Bệnh thận. Sỏi thận.”
Dương Minh An liếc nhìn Hà Ngọc Sinh qua cặp kính lão của mình.
“Hóa ra là sỏi thận, cháu còn tưởng là bệnh gì nghiêm trọng lắm.”
Hà Ngọc Sinh lại thở phào một hơi.
“Vấn đề này cũng không nhỏ, nơi kết sỏi của cháu rất kì lạ, độ khó phẫu thuật không nhỏ. Cháu phát hiện sớm nên bây giờ xử lý vẫn còn kịp. Nếu để sỏi thận kết lại lớn hơn thì có thể chú không làm cuộc phẫu thuật này được nữa.”
Dương Minh An lại lắc đầu nói.
“Rất nghiêm trọng.”
Hà Ngọc Sinh giật mình.
“Đương nhiên, đều là nhờ có chàng trai trẻ đó. Chú thật sự rất tò mò muốn biết tại sao đứa nhỏ kia lại nhìn ra được vấn đề, nếu có thời gian, cháu hãy dẫn chàng trai đó đến đây một chút, lão già đây thực sự muốn trao. đổi với chàng trai đó nhiều hơn một chút.”
Dương Minh An đẩy cặp kính lên, nói một câu mang ý riêng.
“Chú Dương, chú hành nghề y nhiều năm, năng lực đã rất giỏi rồi.”
Hà Ngọc Sinh khen ngợi một câu.
“Việc học là không có giới hạn. Nếu một chàng trai trẻ tuổi có thể nhìn thấy chứng bệnh khó phát hiện này của cháu trong nháy mắt, thì bất kỳ bác sĩ nào cũng sẽ †ò mò cậu ấy đã làm được như thế nào.”
“Như vậy đi, lần sau chú đến nhà cháu uống rượu, cháu mời chàng trai đó về nhà đi, để chú có thể gặp cậu ấy một chút.” Dương Minh An lại nói.
“Cái này, cháu chỉ có thể cố gắng hết sức, thân phận của người này có chút phức tạp, chưa chắc cháu có thể mời được người đó.”
Hà Ngọc Sinh có chút xấu hổ, lúc này ông ta mới nhớ đến thân phận của Diệp Thiên Bách, anh không hổ danh là bác sĩ cấp quốc gia, thực sự rất tài giỏi, thực lực xứng đáng với danh tiếng, năng lực thật kinh người.
“Vậy thì lần phẫu thuật này của cháu, chú sẽ để cho mấy đứa học trò của chú thực hiện, tuổi tác của chú đã lớn rồi, cũng rất lâu không ngồi trên bàn mổ.”
Dương Minh An bày ra dáng vẻ rất mệt mỏi.
“Này, đừng đừng đừng, chú Dương, cháu hứa với chú.
Hà Ngọc Sinh nghe thấy lời này, nhất thời bất lực không nói nên lời.
“Vậy thì cứ quyết định như thế đi, trở về chuẩn bị một chút! Thời gian phẫu thuật chú sẽ thông báo cho. cháu sau."
Dương Minh An thản nhiên nói.
“Cảm ơn chú Dương, cháu về trước đây.”
Hà Ngọc Sinh cảm ơn vài tiếng rồi rời đi.
Ra đến cổng bệnh viện, Hà Ngọc Sinh lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số điện thoại.
“Trịnh Vân đúng không?” Hà Ngọc Sinh hỏi.
“Lãnh đạo Hà có chuyện gì không? Ông đến bệnh viện kiểm tra như thế nào rồi?”
Trịnh Vân hỏi.
“Diệp tiên sinh kia thật sự rất giỏi. Tôi đã đến bệnh viện kiểm tra, phát hiện được tôi thực sự bị bệnh.”
Hà Ngọc Sinh khen ngợi không ngớt.
“A? Thật lợi hại.” Trịnh Vân cũng khen ngợi.