Diệp Thiên Bách nghe vậy thì nhìn về phía Chung Linh Hi, nhìn khuôn mặt ngượng ngùng và dáng vẻ bứt rứt bất an của
cô, anh đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
"Tôi cảm thấy cô là một cô gái rất tốt, người đàn ông nào có thể cưới cô, đó chính là may mắn tám đời của anh ta."
Diệp Thiên Bách thản nhiên cười một tiếng, không hề ngần ngại khen ngợi cô.
"Vậy anh có sẵn sàng trở thành người đàn ông may mắn đó không?"
Chung Linh Hi gần như hỏi theo bản năng.
"Đương nhiên."
Diệp Thiên Bách nhịn không được mà bật cười.
"Thật sao?"
Chung Linh Hi lập tức trở nên kích động.
"Tôi chỉ coi cô như em gái, cô đối với tôi rất tốt, tôi thật sự rất cảm kích. Nhưng cô mới quen biết tôi được mấy tiếng đồng hồ, cô cũng không hiểu rõ tôi, sợ là vận may của tôi sẽ là vận rủi của cô."
“Hơn nữa, tôi thậm chí còn không biết mình là ai, tôi đã quên rất nhiều thứ.”
Diệp Thiên Bách cười nói. "Anh Thiên Bách, chỉ có anh quên mà thôi. Rất nhiều năm trước, anh đi theo sư phụ anh đến nhà em, khi đó chúng ta đã quen biết."
"Lúc đó anh là một người tỏa nắng, tự tin, sáng sủa, thích cười và rất hài hước, luôn làm mọi người vui vẻ."
Chung Linh Hi nói, trên mặt hiện lên nụ cười, giống như đang nhớ lại kỷ niệm đẹp.
"Ra là vậy. Thật xin lỗi, rất nhiều chuyện tôi đều không nhớ
nổi. " Diệp Thiên Bách nghe vậy thì bừng tỉnh, sau đó cười gượng gạo.
"Ha ha, không sao cả. Bất kể anh có thay đổi thế nào thì anh vẫn là anh Thiên Bách của em, sau này anh sẽ nhớ ra tất cả.
Chung Linh Hi cười, sau đó tiếp tục thân mật nắm lấy cánh tay Diệp Thiên Bách. Ban đầu hành động ôm này khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng bây giờ cô cảm thấy càng ngày càng tự nhiên hơn.
Bởi vì khi còn nhỏ, cô luôn ôm cánh tay Diệp Thiên Bách một cách thân mật như vậy.
Hai người vừa nói chuyện vừa lên xe, Diệp Thiên Bách tự nhiên ngồi vào ghế lái.
Chung Linh Hi thiết lập hệ thống định vị giúp Diệp Thiên Bách, Diệp Thiên Bách khởi động xe, lái xe ra ngoài.
"Nếu chúng ta đã quen nhau lâu rồi thì chắc là cô cũng biết rõ về tôi phải không?"
Diệp Thiên Bách nhớ tới cái gì đó, hỏi.
Nhưng mà Chung Linh Hi nghe vậy thì lại lắc đầu.
"Khi chúng ta còn nhỏ, anh và sư phụ anh thường chỉ đến ở tạm trong nhà em một thời gian ngắn, có khi là một hai ngày, có khi là mười ngày nửa tháng, có lần lâu nhất em nhớ không nhầm thì là khoảng nửa năm. Về phần chuyện của hai người, ông nội và em đều không hỏi, cũng có người hỏi thăm ông nội em, cảm giác rất thần bí."
Chung Linh Hi thành thật nói.
"Là vậy sao?”
Diệp Thiên Bách nghe vậy, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
"Anh Thiên Bách, anh có thể hứa với em một chuyện được
Chung Linh Hi thắt dây an toàn, nhớ ra điều gì đó nên lại nói.
"Hả? Chuyện gì?"
Diệp Thiên Bách hỏi.
"Từ giờ trở đi, anh có thể đừng xem em là em gái anh được không?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Chung Linh Hi hơi ửng hồng.
"A2? Tại sao?"
Diệp Thiên Bách lái xe, liếc nhìn Chung Linh Hi rồi hỏi.
"Bởi vì... Bởi vì em đã trưởng thành, không giống trước kia nữa, chúng ta không có quan hệ huyết thống thì sao có thể là anh em được?"
Chung Linh Hi cắn môi, giải thích đầy miễn cưỡng.
"Không có quan hệ huyết thống thì không thể là anh em sao? Sao tôi chưa từng nghe nói có chuyện như vậy?"
Diệp Thiên Bách giả vờ kinh ngạc. "Dù sao thì, không muốn làm em gái đâu...
Chung Linh Hi cúi đầu xuống, giọng nói như muỗi, khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ bừng.
"Vậy thì không làm em gái, đột nhiên nhiều thêm một người em, tôi cũng có cảm giác rất kỳ quái."
Diệp Thiên Bách cười cười, thầm nói: Lời nói của cô gái này có chút kỳ quái, trước kia cô ấy và mình đã xảy ra chuyện gì? Cô ấy có vẻ rất thích mình.
Diệp Thiên Bách có chút buồn bực.
"Hì hì, vậy là tốt rồi."
Nhận được câu trả lời của Diệp Thiên Bách, Chung Linh Hi có chút vui vẻ.
Hai người cười cười nói nói trên đường đi, xe lái vào một khu dân cư sang trọng, khu dân cư rất rộng, môi trường cũng khá tốt.
"Anh Thiên Bách, ở ngay phía trước. Chung cư bên này đều là của nhà eml"
Nghe vậy, Diệp Thiên Bách tìm một chỗ đậu xe và dừng lại ở chỗ Chung Linh Hi chỉ.
"Đi thôi, em dẫn anh đi xem nhà."
Vừa xuống xe, Chung Linh Hi nắm lấy tay Diệp Thiên Bách rồi đi về phía tòa chung cư.
Hành động thân mật này khiến Diệp Thiên Bách tránh ra cũng không được mà không tránh cũng không xong.
“Căn hộ có hai tầng, phía trên có ban công thoáng mát. Anh có thể tắm nắng, uống trà và trò chuyện. Tổng cộng có năm phòng, một trong số đó em đã sửa sang thành phòng làm việc, một phòng nữa được sửa thành phòng tập thể dục, chỉ còn lại ba phòng."
Chung Linh Hi vừa đi vừa giới thiệu cho Diệp Thiên Bách.
“Vậy ra ba phòng ngủ và một phòng khách mà cô nhắc tới chính là như thế này?”
Diệp Thiên Bách cười khổ.
"He he, nhà em không có loại căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách đâu."
"Nhân tiện, đây là phòng của em, em đã trang trí rất đẹp, anh đến xem đi."
Diệp Thiên Bách còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì đã bị Chung Linh Hi kéo vào phòng.
Vừa bước vào phòng, mùi thơm của phái nữ đã ập vào mặt anh.
"Nhìn xem, thế nào, không tệ phải không?"
Chung Linh Hi hỏi.
Diệp Thiên Bách theo bản năng nhìn xung quanh, nhưng ánh mắt cuối cùng lại rơi vào cái giường, bởi vì trên giường đang có một bộ đồ lót nữ gợi cảm có ren.
Cả người Diệp Thiên Bách choáng váng.
"Anh Thiên Bách, sao anh không nói gì thế?"
Thấy Diệp Thiên Bách không nói gì, Chung Linh Hi hỏi.
Cô quay đầu nhìn, phát hiện Diệp Thiên Bách đang nhìn về phía giường, cô cũng nhìn theo ánh mắt của Diệp Thiên Bách, phát hiện quần áo trên giường.
"A!!!"
Chung Linh Hi khế kêu một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, tay mắt nhanh nhẹn nhanh chóng đi tới nhặt quần áo lên nhét lại vào tủ đồ.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh Thiên Bách, em quá bừa bộn rồi.
Chung Linh Hi che mặt lại, xấu hổ nói. Nếu lúc này trên mặt đất có một vết nứt thì cô sẽ không ngần ngại mà chui vào.
"Khụ khụ, không tệ, khá đẹp."
Diệp Thiên Bách ho nhẹ, ra vẻ đứng đắn.
"A??"
Chung Linh Hi sững sờ một lúc, không tệ, khá đẹp là ý gì? "Ý tôi là, phòng của cô trang trí không tệ, nhìn khá đẹp."
Diệp Thiên Bách cũng phát hiện lời nói của mình hơi sai sai, lập tức giải thích thêm.
"À... Được, em dẫn anh đi xem phòng của anh!"
Chung Linh Hi kéo Diệp Thiên Bách rời khỏi phòng.
"Anh Thiên Bách, đây là phòng của anh! Thường thì ông nội hoặc bố em đến sẽ ở phòng này, giờ anh ở đây đi. Bố em ở thủ đô quanh năm, ông em cũng không thường xuyên đến đây, bình thường thì em ở đây một mình."
Chung Linh Hi dẫn Diệp Thiên Bách vào một căn phòng, trong đó có đầy đủ đồ đạc.
"Vậy chúng ta sẽ tạm thời sống ở đây đi."
Nghe vậy, Diệp Thiên Bách gật đầu.
"ừ"
"Chút nữa chúng ta ra ngoài mua một ít vật dụng hằng ngày, sau đó mua cho anh vài bộ quần áo, cuối cùng chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm."
Chung Linh Hi gật đầu thật mạnh, sau đó lớn tiếng nói, cô là một cô gái không nói nhiều, chỉ có ở trước mặt Diệp Thiên Bách mới có thể nói nhiều như vậy.
Cho dù là bạn cùng lớp hay người thân, bạn bè, họ đều chưa bao giờ thấy cô nói nhiều như vậy.
"Cũng được, nhưng tôi không có nhiều tiền trong người, ra ngoài tùy tiện ăn một chút là được, vật dụng hằng ngày cũng không nhất định phải mua."
Diệp Thiên Bách nghe vậy thì cười cười.