Diệp Thiên Bách thấy tình cảnh này, đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, cái danh phận bạn trai anh này muốn làm thì làm, không muốn làm cũng phải làm?
“Tiểu Hi?”
Vạn Thiếu Hạo sững sờ, hoài nghỉ nhìn Chung Linh Hi.
“Vạn thiếu gia, chúng ta không thân nhau lắm, cứ gọi thẳng tên tôi đi. Vì chỉ có người thân và những người thân thiết với tôi mới gọi tôi là Tiểu Hi. Nếu không, tôi sẽ cảm thấy khó xử”
Chung Linh Hi ho nhẹ, vẻ mặt vô cảm nói.
“Bạn học này, không phải em muốn tỏ tình trước mặt tôi đấy chứ? Hôm nay, những vị khách này đều rất quan trọng của tôi. Tôi hy vọng em có thể biết nhìn nhận hoàn cảnh. Nếu không có chuyện gì nữa thì chúng tôi đi đây, buổi trưa thảo. luận công việc còn chưa kịp ăn gì.”
Sắc mặt Lưu Quốc Đông rất xấu, ông đang trò chuyện vui vẻ với Diệp Thiên Bách và mọi người nhưng đột nhiên có một người kỳ lạ xuất hiện làm gián đoạn mọi thứ.
“Anh Chung, Chung tiểu thư, cậu Diệp, chúng ta đi thôi!”
Lưu Quốc Đông nói với họ.
Ông đã nói như vậy, Chung Vân Hải và những người khác không có ý định ở lại mà cùng nhau rời đi.
Vạn Thiếu Hạo và Ngô Đông đứng nguyên tại chỗ, cả hai đều chết lặng.
“Thiếu Hạo, cậu, hình như cậu vừa bị từ chối:
Vẻ mặt Ngô Đông xấu hổ, không chỉ bị từ chối mà còn bị từ chối không thương tiếc.
“Cậu, mẹ nó nói không phải nói thừa sao?”
Vạn Thiếu Hạo nghiến răng.
“Chỉ vì một người đàn ông đột nhiên xuất hiện mà Chung Linh Hi còn không thèm nể mặt tôi.”
Vẻ mặt Vạn Thiếu Hạo hơi dữ tợn.
“Thiếu Hạo, cậu yên tâm, tôi sẽ không đi nói lung tung chuyện cậu bị từ chối.”
Ngô Đông an ủi.
“Những gì tôi không thể có được thì đừng ai nghĩ có thể có được.”
Vạn Thiếu Hạo nhìn về hướng đám người Chung Linh Hi, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
“Thiếu Hạo, không phải cậu muốn đấu tới cùng chứ? Ông nội của Chung Linh Hi là Chung Vân Hải, không phải người bình thường.” Ngô Đông hơi bất ngờ.
“Tôi không thể động tới Chung Linh Hi nhưng chẳng lế còn không động được người khác sao? Tìm hiểu xem người
họ Diệp này là ai và mối quan hệ với Chung Linh Hi là gì!”
“Hỏi cho kỹ, tối nay tám giờ, đến khu đô thị Tam Môn tìm tôi, tôi sẽ để cho cậu bàn quý nhất.”
Cậu ta nắm lấy vai Ngô Đông, nói một cách lạnh lùng, sau đó bỏ đi.
“Được”
Ngô Đông vội vàng gật đầu, một lúc sau, Ngô Đông cũng. rời đi.
Bên ngoài Đại học Quốc gia Giang Thành, Lưu Quốc Đông dẫn Diệp Thiên Bách vào một khách sạn.
Nhưng vừa vào cửa, ông ấy đã sửng sốt. “Đây không phải là hiệu trưởng Lưu sao?”
Một người đàn ông cao lớn, mặc đồ da bước tới.
“Là giáo sư Lâm Uyên. Giáo sư Lâm Uyên, tôi thực sự xin lỗi, tôi có một vị khách cực kỳ quan trọng cần tiếp đãi, tôi thực sự xin lỗi vì tôi không thể đích thân đón tiếp cậu.”
Lưu Quốc Đông mỉm cười bắt tay Lâm Uyên.
Khi Diệp Thiên Bách nghe thấy cái tên Lâm Uyên, sắc mặt anh có chút thay đổi nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường.
“Ừm, nếu hiệu trưởng Lưu đã bận thì những lễ nghi khác liền miễn đi, phó hiệu trưởng Trình tiếp đón cũng giống vậy, nếu có cơ hội trong tương lai, tôi sẽ đích thân mời hiệu trưởng Lưu ăn tối.”