“Thiếu Hạo, họ đến tòa nhà hành chính, tôi nghe nói ông Chung có quan hệ tốt với hiệu trưởng, họ đến văn phòng hiệu trưởng sao?”
Ngô Đông duỗi cổ suy đoán. “Chờ họ xuống, tôi sẽ tới chào hỏi.” Sắc mặt Vạn Thiếu Hạo thâm trầm.
Ở Đại học Quốc gia Giang Thành, Chung Linh Hi có vô số người theo đuổi và Vạn Thiếu Hạo là một trong số những người cuồng nhiệt đó.
Vạn Thiếu Hạo có ngoại hình ưa nhìn, bối cảnh gia đình cũng rất xuất sắc, trong mắt người khác, cậu ta và Chung Linh Hi rất xứng đôi.
Nhưng Chung Linh Hi hoàn toàn không để ý tới cậu ta, cũng không có một chút ấn tượng tốt nào về cậu ta cả.
“Thiếu Hạo, ông Chung cũng ở đây, cậu có chắc là muốn đi qua chào hỏi không?”
Ngô Đông nhắc nhở, Chung Vân Hải ở Giang Thành là tồn tại như thế nào thì ai cũng đều biết. Điều này càng thêm đúng đối với những đứa trẻ giàu có thuộc tầng lớp thượng lưu ở Giang Thành.
“Chuyện này có gì lạ đâu? Bố tôi có nhiều hợp tác với ông ấy, tôi cũng đã dùng bữa với ông ấy vài lần”
“Lần đầu tiên tôi gặp Chung Linh Hi cũng là trong bữa tối giữa hai gia đình. Tôi vừa nhìn một cái liền nhìn trúng Linh Hi rồi”
Một nụ cười xấu xa xuất hiện trên mặt Vạn Thiếu Hạo.
“Thiếu Hạo, cậu có chắc đó không phải là một cuộc sắp xếp ra mắt của hai nhà không? Hay là phụ huynh hai nhà cũng cho rằng cậu rất thích hợp nên mới cố ý sắp xếp bữa gặp mặt?” Ngô Đông cười cợt nhã.
“Không phải vậy đâu, cậu suy nghĩ quá nhiều rồi. Mặc dù nhà họ Chung không phải là một gia tộc lớn ở Giang Thành nhưng sản nghiệp chân chính của họ là ở thủ đô. Bố tôi đã điều tra nhà họ, mặc dù ông ấy không tra được gì nhiều nhưng có thể khẳng định rằng nhà họ Chung là một gia tộc cực kỳ lớn mạnh ở thủ đô”
“Căn bản nhà họ Vạn chúng tôi không thể so sánh được, vì vậy ông già kia không thể tác hợp cho tôi và Tiểu Hi được, bởi
vì không cần thiết phải làm như vậy.”
Vạn Thiếu Hạo nhìn chằm chằm hướng Diệp Thiên Bách đi, giọng điệu lạnh lùng.
“Tôi hiểu, nhưng cậu quá đủ để sánh ngang với Chung Linh Hi, trong Đại học Quốc gia Giang Thành này còn có ai khác có nhiều vốn hơn Thiếu Hạo cậu chứ?”
Ngô Đông nói với vẻ mặt nịnh nọt.
“Cậu lên lầu canh đi, khi nào họ đi xuống thì nói cho tôi biết, tôi sẽ chào ông Chung một tiếng.”
Sau khi Vạn Thiếu Hạo ra lệnh xong thì liền rời đi.
Ngô Đông ở phía sau gật đầu, cúi đầu đi về hướng tòa nhà hành chính.
Tầng trên cùng của tòa nhà hành chính, lối ra thang máy.
Cửa thang máy mở ra, một người đàn ông lớn tuổi liền chào đón họ.
“Chủ tịch Chung, Chung tiểu thư, thực sự xin lỗi, bởi vì buổi chiều có một người quan trọng cần tiếp đón nên tôi chỉ có thể thay đổi thời gian.”
Rõ ràng, người đàn ông này là Lưu Quốc Đông, hiệu trưởng Đại học Quốc gia Giang Thành.
Lưu Quốc Đông chừng ngoài năm mươi, mặc dù bị hói nhưng tinh thân đều phấn chấn, có thể nói là mặt mày rạng rỡ.
Khi nhìn thấy Chung Vân Hải và những người khác, ông mỉm cười.
“Quốc Đông, tôi tìm cậu là có chuyện muốn nhờ, nào dám nói thêm gì chứ? Một lát nữa còn xin Quốc Đông cậu giơ cao đánh khẽ.”
Chung Vân Hải cười ha ha rồi bước lên phía trước bắt tay.
“Anh Chung tìm em có việc gì thì chỉ cần một cuộc gọi là được rồi, không cần đích thân tới một chuyến”
Lưu Quốc Đông lễ phép nói. “Chúng ta đi vào rồi nói chứ? Đừng lãng phí thời gian.” Hai người khách sáo rồi mời nhau bước vào văn phòng.
Lưu Quốc Đông vẫy tay mời mọi người ngồi xuống, một người phụ nữ trông giống thư ký bước vào rót trà.
“Anh Chung, đây là ai? Sao tôi nhìn lại hơi quen nhỉ? Hình như đã nhìn thấy cậu ấy ở đâu đó?”
Lưu Quốc Đông nhìn Diệp Thiên Bách một cách cẩn thận và nghiêm túc.
“Ồ? Chẳng lẽ cậu biết thằng nhóc này?” Chung Vân Hải rất ngạc nhiên.
“Tôi không dám nói rằng mình biết cậu ấy, nhưng giống như tôi đã gặp ở đâu đó rồi.”
“Không đúng, tôi thường chỉ ở trong phòng thí nghiệm hoặc làm một số công việc hàng ngày như đọc sách hay gì đó, sao tôi có thể găp câu ấy được chứ?”
Lưu Quốc Đông sờ sờ cằm, lại nhìn Diệp Thiên Bách chăm chú một phen.
“Đây là Diệp Thiên Bách, đệ tử của bạn cũ tôi, hôm nay tôi đến đây là vì cậu ấy.
Chung Vân Hải mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề. “Ồ? Không biết tôi có thể giúp gì?” Lưu Quốc Đông hỏi.
“Tuyển dụng thằng nhóc này đi, nó muốn tìm một công việc ở Đại học Quốc gia Giang Thành!”
Chung Vân Hải nói tiếp. “Hả?”"
Khi Lưu Quốc Đông nghe thấy những lời này, lông mày vô thức nhíu lại.
Giáo viên của Đại học Quốc gia Giang Thành không phải là điều mà bất cứ ai cũng có thể làm được, Diệp Thiên Bách trông giống như mới ngoài hai mươi, có thể có kinh nghiệm gì?