Nhưng nghe Hạ Tiểu My nói vậy, trên mặt Hạ Thanh Nguyệt lại bày ra vẻ xem thường.
"Đến trường đại học quốc gia Giang Thành làm giáo viên? Em tin câu bốc phét của anh ta à? Nếu anh ta có tiền đồ như vậy thì chị ly hôn với anh ta làm gì? Trước kia chỉ vô dụng thôi, bây giờ còn thích khoác lác nữa." Hạ Thanh Nguyệt cười lạnh và nói.
"A, chị không hiểu anh rể, có lẽ cả anh rể cũng không hiểu chính mình. Có phải là khoác lác không thì sau này sẽ biết thôi." Hạ Tiểu My cảm thán.
"Ôi, sao thơm quá vậy? Thanh Nguyệt, đây là đồ con làm à?" Lúc này Mã Quế Phương đi ra từ trong phòng.
"Đúng rồi, sao thơm vậy, Thanh Nguyệt con nấu gì mà làm bố cũng đói bụng rồi." Hạ Đông Quốc cũng từ từ đi ra.
"Chị mà nấu đồ ăn cái gì? Trong cái nhà này có ai làm được đồ ăn ngon như vậy chứ, đây là do anh rể để lại đó." Hạ Tiểu My câm nín nhìn hai người.
"Không phải mẹ nói chứ, mặc dù thằng vô dụng đó không có tiền đồ, nhưng tay nghề nấu nướng thật tốt." Mã Quế Phương cười ha ha, mặt dày mà ngồi xuống.
"Cũng đúng, người có tiền đồ đâu có biết nấu ăn."
"Hai người còn có mặt mũi ăn đồ ảnh nấu à? Có khí phách thế thì đừng ăn miếng đồ ăn nào anh ấy làm." Hạ Tiểu My khinh bỉ nói.
"Con nhỏ chết tiệt, con nói cái gì đó? Có ai nói chuyện với bố mẹ như con không?" Mã Quế Phương nghe xong lời này thì nhịn không được quát lớn.
"Đúng đấy, thật là nghịch nữ, bố thấy trong gia đình bốn người chúng ta thì con là ngỗ nghịch nhất đấy."
Hạ Đông Quốc cũng nói nhưng động tác lại không ngừng, hồi tối họ không ăn được gì nhiều, mặc dù cơm do Hạ Đông Quốc nấu nhưng ông ta cũng cảm thấy khó ăn, căn bản không nuốt được mấy ngụm.
"Hứ. Chị, chị không muốn gả cho anh ấy thì thôi để em gả. Dù sao năm đó hôn nhân của hai người do ông nội làm chủ, hiện tại ông nội hôn mê bất tỉnh, chờ ông tỉnh lại phát hiện hai người ly hôn thì không chừng sẽ giận tím mặt." Hạ Tiểu My nghĩ đến cái gì đó rồi nghiêm trang nói.
Nhưng Hạ Tiểu My vừa nói xong thì suýt làm mọi người sặc cơm.
"Phụt... Đứa nhỏ chết tiệt này, con nói cái gì đó? Đầu óc con có vấn đề à? Chị con vừa bò ra được khỏi cái hố sâu đó mà con còn vội vàng muốn nhảy xuống như vậy?" Mã Quế Phương bày ra dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Đúng đấy, nếu không phải do thằng vô dụng kia thì sự nghiệp mấy năm qua của chị con nhất định có thể leo lên một nấc thang mới rồi." Hạ Đông Quốc cũng nghiêm túc nói.
"Được rồi, đừng nói đến anh ta nữa, con không muốn nghe đến chuyện gì liên quan tới anh ta. Còn em nữa, ngày nào cũng chỉ biết ăn nói bậy bạ."
"Con ăn no rồi, phải qua gia tộc đây, con đi trước." Nói xong, Hạ Thanh Nguyệt đứng lên rồi rời đi.
"Con cũng phải về phòng." Hạ Tiểu My nói, cũng để chén đũa xuống.
"Hai đứa nhỏ này..." Mã Quế Phương im lặng nhìn hai người, sau đó hai vợ chồng họ tiếp tục ăn như gió cuốn.
Về đến phòng Hạ Tiểu My đã móc điện thoại ra, tìm thấy tài khoản ngân hàng của Diệp Thiên Bách rồi chuyển cho anh mười ngàn tệ.
Lúc đầu cô muốn chuyển năm ngàn, nhưng nghĩ lại thì khi Diệp Thiên Bách rời khỏi nhà không mang theo cả một bộ quần áo nên cái gì cũng cần mua, hiện tại giá cả leo thang, năm ngàn chả đủ làm gì.
"Anh rể, em chuyển mười ngàn vào tài khoản của anh rồi, anh dùng trước đi, khi nào có tiền thì trả lại cho em là được." Hạ Tiểu My lại gửi tin nhắn cho Diệp Thiên Bách.
Điện thoại cũ của Diệp Thiên Bách không cài được Zalo nên trước nay hai người họ đều trực tiếp gọi điện hoặc gửi tin nhắn điện thoại.
Gửi xong tin nhắn, Hạ Tiểu My duỗi cái lưng mỏi rồi cởi quần áo để lộ ra dáng người đáng kiêu ngạo rồi đi vào phòng tắm.
Lúc này Diệp Thiên Bách cũng vừa tắm xong và đi ra, thân trên còn để trần.
Những năm qua ngày nào anh cũng kiên trì tập luyện, mặc dù lượng vận động không lớn, nhưng sinh hoạt có quy luật và tập luyện khoa học giúp thân hình của anh rất đẹp.
Cơ bụng tám múi, dáng người tam giác ngược, nhưng hình thể của anh thuộc dạng cường tráng nên sau khi mặc quần áo vào rất khó nhìn ra anh có dáng người tốt như vậy.
Anh lau lau tóc, chuẩn bị về phòng của mình.