"Alo? Anh rể đó hả? Anh rể là anh đúng không?"
Phát hiện có người bắt máy, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói sốt ruột của Hạ Tiểu My.
"À... Tiểu My à, là anh, Diệp Thiên Bách đây." Diệp Thiên Bách bình tĩnh trả lời.
"Anh rể, anh làm cái gì vậy? Người lớn già đầu rồi mà không chịu nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn, chơi trò mất tích cả ngày luôn, anh có biết người ta rất lo cho anh không."
"Em gọi điện thoại hỏi rất nhiều hàng xóm thân thích, ai cũng nói không gặp anh, em sốt ruột chuẩn bị gọi cảnh sát luôn này."
"Anh có biết em sợ anh nghĩ quẩn nhảy sông đến mức nào không?"
"..."
Không đợi Diệp Thiên Bách nói thêm cái gì thì Hạ Tiểu My đã tạch tạch tạch mắng Diệp Thiên Bách té tát.
Diệp Thiên Bách nghe những lời này thì chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.
Mắng Diệp Thiên Bách xong, Hạ Tiểu My mới ngừng lại, cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.
"Nói xong rồi chưa?" Diệp Thiên Bách cười hỏi.
"Xong rồi, lần sau anh đừng như vậy. Còn nữa, em đang nghiêm túc đấy, anh đừng có nghĩ quẩn." Hạ Tiểu My tiếp tục nói.
"Anh chỉ tạm thời không giữ điện thoại nên không nghe máy thôi, vừa rồi anh đang nấu ăn." Diệp Thiên Bách cảm thấy mình cần giải thích một chút.
"Hu hu... Nhắc đến ăn cơm, giờ em còn chưa ăn cơm nữa nè, đói chết em rồi."
Nói đến đây, Hạ Tiểu My tủi thân đến muốn khóc, khi Diệp Thiên Bách còn ở đây chưa bao giờ để cô chịu đói.
Hôm nay anh mới rời đi một ngày mà cô đã bị bỏ đói rồi.
"Sao vậy, đã sắp chín giờ rồi mà trong nhà còn chưa làm cơm sao?" Diệp Thiên Bách tùy ý hỏi thăm.
"Anh rể, anh không biết tài nấu nướng của bố em khó ăn đến chó còn chê đâu."
"Đương nhiên, nếu mẹ làm thì càng khủng bố."
"Đồ họ làm hoàn toàn không thể ăn, em nếm thử một miếng thì mất hết khẩu vị luôn á, giờ em chỉ có thể ăn mì gói thôi."
Nhắc đến chuyện ăn, Hạ Tiểu My không ngừng nói líu lo.
"Hồi trưa trước khi đi anh có để mấy món ăn làm sẵn trong tầng hai tủ lạnh phòng khách, có rau có thịt, còn có món chính, sườn dê thì có gần một ký rưỡi đấy, em lấy ra ăn đi, đủ ăn được một bữa."
"Chắc bố em làm đồ ăn không mở tủ lạnh trong đại sảnh nên không thấy trong đó có đồ ăn." Diệp Thiên Bách thuận miệng nói.
"A? Thật sao?" Hạ Tiểu My nghe vậy thì mừng rỡ trong lòng.
"Em đi xem thử là biết, hâm lại là ăn được thôi, rau trộn thì có thể trực tiếp ăn luôn." Diệp Thiên Bách cười nói.
"Em đi ngay đây." Hạ Tiểu My nói làm là làm, cô cầm bát đũa từ phòng bếp rồi vội chạy ra đại sảnh, mở tầng thứ hai tủ lạnh ra, phát hiện trong đó thật sự có năm sáu món ăn.
Trong đó còn có sườn dê thì là mà cô thích nhất, Hạ Tiểu My lập tức cảm động rớt nước mắt.
"Hu hu, thật sự có, anh rể tốt quá, anh là anh rể tốt nhất trên đời này."
Hạ Tiểu My trực tiếp giơ tay kẹp hơn phân nửa sườn dê vào chén, sau đó lặng lẽ trở về phòng.
Sau khi trở lại phòng mình, cô lập tức bắt đầu ăn.
"Oa, thật là thơm, tài nấu nướng của bố mẹ em hoàn toàn không thể so được với anh." Hạ Tiểu My khen không dứt miệng.
"Ăn lạnh coi chừng tiêu chảy." Diệp Thiên Bách bất đắc dĩ nhắc nhở.
"Mặc kệ nó, em đói chết rồi. Không có anh thật là không ăn được một ngụm cơm nóng mà."