"Vậy thì đã sao? Con có ý kiến gì?" Chung Vân Hải là người đầu tiên trả lời.
"Ông nội nói đúng đó, bố, bố có ý kiến gì ạ? [Đảo mắt]"
Chung Linh Hi cũng trả lời trong nhóm.
Nhìn thấy câu trả lời của hai người, Chung Bác cảm thấy không nói nên lời, chỉ nhắn lại dấu ba chấm biểu thị sự cạn lời của mình.
"Bố, chuyện của Tiểu Hi, mặc dù bố là người ra quyết định cuối cùng, con cũng hoàn toàn tin tưởng vào mắt nhìn người của bố. Nhưng người bố nào chẳng muốn biết con gái mình sẽ kết hôn với người đàn ông thế nào mà đúng không? Một thời gian nữa con sẽ dành thời gian ghé qua để xem xét, hiện tại ở thủ đô có nhiều vấn đề quá. @Chung Vân Hải."
Sau một hồi lâu, Chung Bác lại nhắn lại một câu dài.
"Tùy con thôi, dù sao con cũng không thay đổi được cái gì."
Chung Vân Hải cứng rắn đáp.
"Ông, ông suy nghĩ nhiều quá rồi, con còn chưa xem qua bát tự đâu!"
Chung Linh Hi hiển nhiên có chút bất lực.
Trả lời xong câu này, Chung Linh Hi đặt điện thoại xuống.
"Sao cô còn chưa ăn?"
Lúc này, Diệp Thiên Bách cũng đi ra khỏi nhà bếp.
Anh đem món ăn cuối cùng đặt lên bàn.
"Hả? Em đang đợi anh mà! Em tự nghĩ, nếu mình ăn trước thì có vẻ không ổn lắm."
Chung Linh Hi sững sờ một lát, rồi trả lời.
"Nếm thử xem, không cần câu nệ quá đâu."
Diệp Thiên Bách kẹp một miếng thịt thăn chua ngọt đưa cho Chung Linh Hi.
Điều này làm cho Chung Linh Hi cảm thấy có chút vui vẻ.
"Cảm ơn anh, Thiên Bách."
Chung Linh Hi cảm ơn anh ấy, sau đó nếm thử.
Tuy nhiên, sau khi vừa nếm thử, sắc mặt cô đã thay đổi, cả người đột nhiên sững sờ.
"Ừm, thế nào rồi, không ngon sao?"
Diệp Thiên Bách nhìn thấy biểu cảm của Chung Linh Hi có chút không đúng lắm, liền hỏi.
Thế nhưng, Chung Linh Hi không trả lời mà lấy thêm hai miếng nữa bỏ vào miệng.
"Nếu không ngon, đừng ép bản thân làm gì, ăn thử món khác không?"
Diệp Thiên Bách chớp chớp mắt, đề nghị.
"Anh Thiên Bách, anh đang nói cái gì vậy, cái gì không ngon? Có món nào ngon hơn món này à? Làm sao nó có thể ngon đến như vậy chứ. Đây là món thịt thăn sốt chua ngọt ngon nhất mà em đã từng ăn, quả thực là cực kỳ ngon."
"Không nói chuyện với anh nữa, em ăn trước đây. Ngon quá!"
Chung Linh Hi ăn không ngừng, cô vốn đã rất đói bụng rồi, gặp một món ngon như vậy, cô càng không thể khống chế bản thân mình.
"Món này rất ngon!"
"Ơ, món này cũng ngon."
"Món này với món này còn ngon hơn."
"Quao, món này là ngon nhất, ngon cực kỳ luôn."
Trong lúc ăn, Chung Linh Hi vẫn hết lời khen ngợi Diệp Thiên Bách.
Diệp Thiên Bách nghe có chút hơi giả trân, thật sự ngon đến thế sao?
"Đây không phải là những món bình thường sao? Nó có ngon như vậy không?"
Diệp Thiên Bách cười ngượng ngùng, cô gái này đang tự tìm hạnh phúc cho chính mình sao?
"Anh Diệp Kỳ, anh quá khiêm tốn rồi. Trời ơi, mấy đầu bếp trong nhà em đều không nấu ăn ngon bằng anh đâu."
"Anh Thiên Bách, anh cứ tự tin lên, anh thực sự rất tuyệt vời và lợi hại."
Chung Linh Hi vẫn cứ khen ngợi mãi không thôi, nhưng tay thì vẫn không ngừng gắp đồ ăn bỏ vào miệng.
Diệp Thiên Bách mỉm cười, cũng bắt đầu ăn.