Đường Thiên Tuyết đi đến đứng trước bảng thông báo, cô đứng đó bất động nhìn tờ báo dán trên tường, như bị đóng băng.
Những người đứng xung quanh cô đều cảm nhận được sự kỳ lạ từ cô nên theo bản năng lùi về sau hai bước, cố gắng tránh xa cô ra.
Chỉ còn lại có vài vị giáo sư già vẫn đứng cạnh cô trước bức tường thông báo.
“Rất tốt, tôi rất thích cách giải này.”
Sau một lúc lâu, cuối cùng Đường Thiên Tuyết cũng lên tiếng, khi cô lên tiếng, có vài vị giáo sư và giáo viên mới phát hiện Đường Thiên Tuyết đang đứng bên cạnh.
“Ơ, bạn học Thiến Tuyết, em cũng ở đây à.”
Giáo sư Phùng mái tóc đã có vài sợi bạc, quay đầu nhìn thấy Thiến Tuyết thì ông đã chủ động chào hỏi, trên mặt nở nụ cười tươi.
Thiến Tuyết là học sinh của ông, và cô cũng là một thiên tài toán học, cô được ông đánh giá rất cao.
Chỉ là vào lúc này, giáo sư Phùng đã chủ đồng chào hỏi với Đường Thiên Tuyết, nhưng ngược lại Đường Thiên Tuyết lại không nói lời nào với ông, chuyện này khiến nụ cười tươi trên khuôn mặt của giáo sư Phùng trở nên cứng ngắc rồi biến mất, ông cảm thấy rất xấu hổ.
Có một vài vị giáo sư đang đứng bên cạnh cũng cảm thấy khó chịu, quả thật đây là hành động của một học sinh không nên có đối với giáo sư của mình, nhưng
bọn họ lại không tiện nói ra.
Dù sao tính cách của Đường Thiên Tuyết cũng rất kỳ lạ, danh tiếng của cô ở khoa Toán ai mà không biết.
Hơn nữa, cô là học trò của giáo sư Phùng, giáo sư Phùng rất được mọi người kính trọng, mà hiện tại ông không nói gì, cho nên bọn họ càng không tiện nói gì.
Tiếp đến Đường Thiên Tuyết không nói thêm lời nào, bước lên hai bước, vươn †ay xé tờ báo trên bảng thông báo xuống.
“Ơ kìa, bạn học Thiến Tuyết, em làm cái gì vậy?”
Giáo sư Phùng thấy vậy, vội vàng tiến lên ngăn lại.
“Xé nó xuống, mang về nghiên cứu.”
Đường Thiên Tuyết vô cảm trả lời.
“Nếu em muốn nghiên cứu, thì người khác cũng muốn nghiên cứu. Một số giáo sư trong số chúng tôi cũng đang có ý định nghiên cứu, em không nên lấy nó đi”
“Vả lại, ngay cả khi giáo sư chúng tôi không có ý định nghiên cứu nó thì những bạn học khác cũng có hứng thú với nó, em xé tờ thông báo này đi như vậy, những giáo viên và học sinh khác muốn học tập thì làm sao bây giờ?”
Giáo sư Phùng vội vàng phân tích.
“Liên quan gì đến em?”
Đường Thiên Tuyết lắng nghe một lúc, thốt ra một câu, sau đó tiếp tục xé tờ thông báo, chẳng bao lâu đã sạch bản thông báo trên tường.
Những giáo viên và bạn học đang đứng ở phía sau nhìn cô, rồi quay đầu người nhìn đường, người nhìn trời, bọn họ tức giận nhưng cũng không dám nói gì.
Sau khi xé sạch tờ thông báo, Đường Thiên Tuyết sắp xếp lại, sau đó cầm nó rời đi.
“Giáo sư Phùng, học trò của ông đúng quả thật là một thiên tài, nhưng tính cách này của cô ấy cũng rất kỳ lạ, khả năng giao tiếp có hơi thấp.”
Giáo sư Hoàng lắc đầu, đánh giá.
“Giáo sư Phùng, anh lúc nào cũng bao dung cho cô ấy.”
Một giáo sư khác đang đứng bên cạnh cũng cùng suy nghĩ nói.
“Chuyện này cũng không còn cách nào khác, tính cách con người là do trời sinh, một phần cũng do ảnh hưởng từ giáo dục của gia đình nữa, liên quan đến chuyện này, tôi cũng rất xin lỗi.”
“Học sinh của tôi, đã đem lại phiền phức cho mọi người rồi.”
Giáo sư Phùng thở dài, có chút đau khổ nói.
“Chuyện này... các vị giáo sư, khi nãy lúc xem tờ thông báo bọn em đều có chụp hình lại, bọn em sẽ rửa ảnh ra, rồi dán chúng lên lại.”
Một học sinh đứng dậy, cười hì hì nói.
“Vậy em mau đi rửa ảnh đi, tiền rửa ảnh cứ báo với tôi, tôi trả lại em, em mau tranh thủ thời gian đi.”
Giáo sư Phùng nghe thế, vội vàng thúc giục học sinh. “Dạ vâng, thưa giáo sư.”