Chương 1201
Đôi mắt Mạc Phong ánh lên sát khí và toát ra ngoài. Dù không phải là người luyện võ thì cũng có thể cảm nhận được cơn giá lạnh tới mức nổi da gà đó.
“Xin lỗi, tôi không biết cậu đang nói gì! Tôi chỉ tới tìm người. Chỉ cần tìm được người thì mọi sự ắt sẽ bình thường trở lại!”, lão ta nhún vai cười lạnh lùng.
Anh đang định lao lên thì mấy kẻ mặc đồ đen cũng rục rịch.
“Ông tìm ai”, Mạc Phong siết nắm đấm kiêu rắc rắc.
Nhược Hi từ trong đám đông bước ra: “Ông ta tìm em!”
“Con gái ngoan, nếu mà bước ra sớm thì đã không có chuyện gì rồi!
“…”
Con gái sao?
Đám đông sững sờ.
Đến ngay cả Mộc Linh Lung cũng nhìn Nhược Hi với vẻ kỳ dị. Trước đây nghe nói cô ấy là trẻ mồ cô, sao giờ lại có bố chứ? Hơn nữa ông già này cũng gần tám mươi rồi, Nhược Hi mới hơn hai mươi tuổi, sao họ có thể là bố con được.
Mạc Phong nhớ lại người bố nuôi mà lúc trước Nhược Hi nhắc tới. Lần trước lão ta nói sẽ đến Hoa Hạ, không ngờ lại tìm đến đây thật.
“Ông ta là bố nuôi của em sao?”
Nhược Hi gật đầu. Đám đông bàn tán xôn xao. Giờ quan hệ bố nuôi và con gái không còn giống trước kia nữa. Xưng hô cũng cảm thấy lệch lạc.
Người đàn ông nhìn Nhược Hi với đôi mắt khao khát. Một con người tám mươi tuổi mà tinh lực vẫn còn mạnh mẽ như vậy.
“Lấy thuốc giải ra, tôi sẽ đi theo các người”, Nhược Hi ngẩng đầu nhìn lão ta với vẻ chán ghét.
Cô ghét lão ta tới mức không buồn nhìn. Mặc dù đúng là lúc nhỏ cô nhận sự chăm sóc của người đàn ông này nhưng những năm qua toàn bộ tiền cô kiếm được cũng đều gửi cho lão cả. Cộng tất cả vào cũng phải hàng chục tỉ tệ.
Nhưng lão lại nói rằng nếu Nhược Hi muốn thoát khỏi sự kiểm soát thì phải sinh cho lão một thằng con trai.
Chỉ cần sinh cho lão ta một thằng con trai thì lão ta sẽ buông tha cho cô.
Vụt!
“Thuốc giải ở trong này?”, người đàn ông lấy ra một bình thuốc ném tới phía trước.
Mạc Phong lập tức chộp lấy, mở ra ngửi, sau đó đưa cho Thương Hồng: “Cho cô ấy uống đi!”
“Anh chắc đây là thuốc giải chứ?”, Thương Hồng nhìn anh với vẻ nghi ngờ.
“Uống đi! Giờ không còn cách nào khác! Nếu là giả thì anh sẽ dùng mạng của mấy tên này để tế bái An Nhiên!”
“…”
“Khụ khụ!”, An Nhiên ho mạnh ra một ngụm máu tươi.
Mạc Phong vội vàng điểm vài huyệt đạo trên người cô ấy: “Nhanh lên!”
Thương Hồng cũng không do dự nữa, lập tức đổ bình thuốc vào miệng An Nhiên cho thứ chất lỏng chảy vào miệng cô.
“Em tránh xa cô ấy ra, đừng để bị nhiễm virus T3 của cô ấy!”, Mạc Phong đẩy Thương Hồng qua một bên.
Họ vẫn chưa biết rõ virus này lây qua đường nào. Năm xưa nghe nói là lây qua sữa mẹ, máu, nguồn nước. Nhưng cũng không ai dám khẳng định.