Chương 1176
Lúc này tại bệnh viện Nhân Dân thành phố Yến Kinh.
“Thái Nhi, mẹ vừa làm món chim bồ câu hầm, con mau uống để bồi bổ sức khoẻ cho đứa trẻ”, người phụ nữ trung niên bước vào rồi đặt hộp cơm lên bàn, nhẹ nhàng nói.
Mặc dù Mục Thu Nghi nói vậy nhưng thực ra cô đang cố gắng che giấu đi nụ cười.
Sơn trang Kiếm Nam nằm ở phía đông thành phố bên dưới núi Kiếm Nam. Phong cảnh nơi đây đẹp vô cùng. Đã có người từng muốn phát triển du lịch ở đây. Đương nhiên khi đó Từ Giai Nhiên cũng nhận ra được nơi đây là mảnh đất vàng nên lúc kinh tế nhà họ Từ còn ổn định, cô đã bỏ ra tám trăm nghìn tệ để mua lại.
Với giá hiện tại thì tám trăm nghìn tệ khi đó là một số tiền quá rẻ. Mới có một năm mà giá đất đã tăng gấp đôi. Xung quanh đều là những doanh nghiệp mới mở. Nơi đây đã trở thành khu vực dành cho người giàu ở Giang Hải.
Đôi khi phải thừa nhận cô nàng Từ Giai Nhiên đúng là người có con mắt tinh đời.
Một hàng siêu xe dài đỗ bên ngoài sơn trang Kiếm Nam. Những chiếc xe phiên bản giới hạn hiếm có khó tìm dường như đều có mặt ở đây cả.
“Xem ra hôm nay náo nhiệt đấy nhỉ. Em…em bỗng cảm thấy hơi căng thẳng!”, Mục Thu Nghi nhìn dàn xe đỗ bên ngoài thì run rẩy nói.
Mạc Phong một tay lái xe, một tay khẽ vuốt tóc cô: “Không sao, rất nhiều người biết em là vợ của anh nên đừng căng thăng!”
“Ai là vợ anh chứ, em đã chịu đâu, đừng có gọi như đúng rồi như vậy!”
“Chẳng phải là điều sớm muộn cũng sẽ thành sao! Không sau này mới gọi sẽ ngượng mồm lắm! Anh muốn nghỉ ngơi rồi! Thật đấy!”
“Đúng là đồ mặt dày!”
“Cảm ơn em đã khen ngợi!”
“Mặt dày vô đối luôn!”
“…”
Mục Thu Nghi giận dỗi khoanh tay hừ giọng và nhìn ra ngoài cửa sổ. Những người có mặt hôm nay đều là những nhân vật tầm cỡ, thậm chí…!
“Đó là Lang Lang!”, cô bỗng hô lên khi nhìn thấy người đứng bên ngoài.
Mạc Phong đang đỗ xe bèn hỏi với vẻ nghi ngờ: “Ai cơ? Lang Lang nào?”
“Nghệ sĩ piano Lang Lang ấy! Thôi bỏ đi, nói ra anh cũng chẳng biết. Anh đỗ xe đi!”, Mục Thu Nghi hừ giọng.
Anh nhìn đám người đứng ngoài cửa qua kính chiếu hậu. Trong đó có một thanh niên trông vô cùng tuấn tú, hơn nữa còn mặc áo vest đuôi tôm màu trắng với vẻ nho nhã.
“Tiểu Lang sao? Anh có mời anh ấy đâu, sao gã đó lại có mặt ở đây! Hoàng tử piano phải không? Xem ra gã này sau khi được anh dạy bảo thì sống khá nhỉ!”, Mạc Phong nhếch miệng khẽ cười.
Mục Thu Nghi nghe thấy anh lầm bầm bèn hỏi: “Anh đang nói gì vậy?”
“Không có gì. Anh nói tìm chỗ đậu xe khó quá!”
“…”
Sơn trang Kiếm Nam khá lớn, nhưng hôm nay do xe nhiều quá, có tới gần tám trăm chiếc xe đỗ ở đây nên bỗng thành ra chật chội.
Không còn cách nào khác, trong lúc bất lực anh đành phải đỗ ở một bãi cỏ.
Nhưng chiếc xe chưa kịp đỗ thì hai người bảo vệ đã chạy tới: “Này, này, này, chỗ này không đỗ xe được đâu. Mau rời đi chỗ khác đi!”