Đừng lấy chuyện này ra nói chứ, thật là mất mặt.
“Anh nói là sự thật.” Mộ Tấn Dương xoay người đặt ly nước xuống, vẻ mặt thản nhiên.
Diệp Du Nhiên “…”
Một tuần sau, Diệp Du Nhiên đều ở bệnh viện, được Mộ Tấn Dương hầu hạ như Thái Thượng Hoàng, mọi việc anh đều tự tay làm.
An Hạ từ trợn mắt há miệng, sau đó mãi thành quen, thỉnh thoảng rảnh rỗi lại lẩm bẩm bên tai Diệp Du Nhiên: “Con mẹ nó, đúng là tình yêu đích thực!”
Tình yêu đích thực hay không thì Diệp Du Nhiên không biết, nhưng cô cảm nhận rõ Mộ Tấn Dương đối tốt với cô hơn trước.
Hai tuần chung đụng này coi như hài hòa, ai cũng không nói chuyện lúc trước.
Ngay cả chuyện lần này, Diệp Du Nhiên nhiều lần muốn hỏi Mộ Tấn Dương, nhưng anh đều không nói.
Cơ thể Diệp Du Nhiên khôi phục không tồi, bác sĩ tuyên bố cô có thể xuất viện.
Diệp Du Nhiên không khỏi vui vẻ, rốt cuộc có thể rời khỏi bệnh viện.
Cả tuần An Hạ đều chạy tới, miệng vết thương của Diệp Du Nhiên không sâu, cho nên cũng hồi phục rất nhanh, hiện giờ chỉ hơi đau thôi nên hôm nay xuất viện cô không cho An Hạ đến đây.
Lúc cắt chỉ, Diệp Du Nhiên nằm trên giường bệnh, quay lại thấy bác sĩ cầm nhíp và lưỡi dao, quay đầu nhắm chặt mắt lại và cắn tay mình.
Nghe nói cắt chỉ sẽ rất đau.
Mộ Tấn Dương đứng bên cạnh thu hết phản ứng của cô vào mắt, lông mày nhíu lại, không vui nhìn bác sĩ: “Ông nhẹ một chút.”
Bác sĩ gật đầu, nghĩ thầm, ông còn chưa làm gì cả.
Mộ Tấn Dương nói xong thấy Diệp Du Nhiên vẫn nhắm chặt mắt, tiến lên xoa đầu cô, nắm chặt tay cô, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn miệng vết thương, lại ngẩng đầu nhìn bác sĩ một cái.
Dưới cái nhìn chăm chú của Mộ Tấn Dương, bác sĩ kinh hồn bạt vía bắt đầu cắt chỉ.
Diệp Du Nhiên có thể cảm giác được có thứ gì đó rút khỏi da trên lưng, cảm giác này làm cho cô cảm thấy mới lạ lại có chút sợ hãi, chỉ hơi đau, cô lo lắng nắm chặt tay Mộ Tấn Dương.
Kết quả Mộ Tấn Dương hiểu sai, cho rằng cô đau, quát to bác sĩ: “Nhẹ một chút, không nghe thấy sao!”
Tay bác sĩ run lên, nhìn về phía Mộ Tấn Dương, kết quả lại bị anh quát: “Nhìn tôi cái gì, nhanh lên!”
Bác sĩ: “…”
Diệp Du Nhiên nhìn Mộ Tấn Dương một cái, cô cảm thấy hôm nay tính tình của Mộ Tấn Dương rất tệ.
Bác sĩ không có làm sai gì, anh lại quát bác sĩ…
Cũng may rất nhanh đã cắt xong, bác sĩ lại dặn dò một ít việc, Diệp Du Nhiên đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Có để lại sẹo không ạ?”
Bác sĩ theo bản năng nhìn Mộ Tấn Dương một cái, ngẫm nghĩ rồi nói: “Chuyện này, rất khó không để lại sẹo…”
Cho nên là có để lại sẹo? Tải app truyệnhola đọc full nhé!
Tuy rằng trước đó đã đoán được vết thương sẽ để lại sẹo, nhưng khi nghe bác sĩ nói vậy, trong lòng Diệp Du Nhiên khó tránh khỏi có chút mất mát.
“Tôi biết rồi, bác sĩ, cảm ơn ông.” Diệp Du Nhiên mỉm cười nhìn bác sĩ không nói nữa.
Không ai ghét nụ cười của người đẹp.
Bác sĩ có thiện cảm với Diệp Du Nhiên, nhẹ nhàng dặn dò một số việc cần chú ý sau khi xuất viện, chạy nhanh ra ngoài khi thấy ánh mắt Mộ Tấn Dương càng ngày càng âm u.
“Anh có khúc mắc với bác sĩ kia sao? Sao lại quát ông ấy, còn trưng sắc mặt đó nữa!” Diệp Du Nhiên không hài lòng với Mộ Tấn Dương.