“Pằng” một tiếng, cánh tay của quản gia máu chảy ào ào.
Sau đó, tiếng xe cảnh sát vang lên dưới lầu biệt thự, không đến một phút đồng hồ, cảnh sát đã phá cửa vào, bắt Hoắc Tuấn Anh.
***
Hoắc Tuấn Anh bị bắt đi tại chỗ, vợ chồng nhà họ Hoắc vẫn luôn bị thuộc hạ của Mộ Tấn Dương chặn ở trong phòng không biết con trai mình đã bị bắt đi rồi.
“Rốt cuộc các người là ai!” Bà Phan bám vào cửa la to hỏi Mộ Tấn Dương.
Mộ Tấn Dương nghe vậy, bước chân dừng lại, quay đầu lại nhìn bà Phan một cái, ánh mắt sâu thẳm, xoay người rời đi.
Quay lại trong xe, thuộc hạ lái xe, có chút khó hiểu quay đầu lại hỏi Mộ Tấn Dương: “Ông chủ, chỉ như vậy thôi sao?”
Bọn họ nghĩ rằng sẽ đánh nhau, đều muốn thư giãn gân cốt, không ngờ tới chỉ xem người khác nổ súng bắn người.
Vẻ mặt Mộ Tấn Dương không thay đổi nhìn anh ta một cái: “Xã hội có pháp luật, sao có thể tùy tiện đánh người chứ.”
“…” Thuộc hạ im lặng quay đầu, nhớ lại Mộ Tấn Dương năm nào động một chút là đánh nhau.
Nhưng nhanh chóng nghe được Mộ Tấn Dương bổ sung một câu: “Hiện tại và trước kia không giống nhau, không nên hơi một tí là đánh đánh giết giết, hơn nữa không phải người nào cũng đáng để ra tay.”
Giống Hoắc Tuấn Anh là tay ăn chơi, đưa đến nhà tù, sắp đặt một chút, bên trong đó tự nhiên sẽ có người ‘chăm sóc’ anh ta thật tốt.
Hơn nữa, cầm súng bắn người khác thì ít nhất cũng bị xử bảy, tám năm tù, về phần còn có thể sống sót ra ngoài hay không thì chỉ có trời mới biết.
Cho dù phía sau Hoắc Tuấn Anh còn có nhà họ Hoắc…
Lúc trước anh đã nói muốn thử xem khoảng bao lâu thì nhà họ Hoắc sẽ táng gia bại sản, đây là một thí nghiệm không tồi.
Anh đã lâu không ra tay, là bọn họ ép anh.
*** Tải app truện hola đọc giúp nhóm nhé!
Khi Mộ Tấn Dương trở lại bệnh viện, Diệp Du Nhiên vẫn đang ngủ.
Bởi vì Mộ Tấn Dương ra lệnh, cho nên Nam Sơn cũng không dám đi đâu.
“Ông chủ.” Lúc Nam Sơn nói, cố ý đến gần một chút, phát hiện không có mùi máu.
Chẳng lẽ không ra tay?
Mộ Tấn Dương đương nhiên không quan tâm Nam Sơn nghĩ gì, đưa mắt nhìn giường bệnh.
Thấy Diệp Du Nhiên ngủ không được yên, anh đưa tay vỗ lưng cô, nói với Nam Sơn: “Cậu có thể đi rồi.”
“Nếu không thì tôi ở lại một chút nữa, ông chủ ngủ một lát đi, đêm nay anh vẫn chưa ngủ.” Hiện tại đã bốn giờ, trời sắp sáng.
Nam Sơn xuất phát từ ý tốt, lo lắng cho sức khỏe của Mộ Tấn Dương nên mới nói như vậy, kết quả Mộ Tấn Dương nghe xong, ném cho anh ta một ánh mắt lạnh lẽo.
Sau đó, sâu sắc nói một câu: “Vợ tôi cần cậu ở lại sao?”
Trong lòng Nam Sơn cười haha, nghĩ thầm, đương nhiên là không cần.
Nhưng lời này cũng chỉ dám nói trong lòng.
Trên mặt anh ta vẫn cười nhẹ: “Ông chủ có cần gì không, tôi về lấy mang cho anh.”
“Lấy máy tính của tôi đến đây.”
“Vâng.”