Ánh mắt Mộ Tấn Dương nhìn cô dại ra, đưa tay đặt lên lưng cô, nhưng không dám chạm vào con dao đang cắm lên người cô.
Diệp Du Nhiên đau đến mức không nói ra được một câu, mặt cô cắt không còn giọt máu, cô nắm chặt tay anh, ngửa đầu nhìn anh: “Anh… không sao chứ…”
Cô đau đến mức nói chuyện cũng khó khăn.
“Em đừng nói nữa… chúng ta đi bệnh viện…” Giọng nói Mộ Tấn Dương vừa nhỏ lại vừa khàn, giống như đang lẩm bẩm.
Anh vẫn duy trì tư thế ôm Diệp Du Nhiên, cánh tay dùng sức đến khác thường để duy trì, nhưng anh không dám ôm chặt cô.
Mặc dù anh nói vậy.
Lúc này, những người bị anh đánh ngã đã có hai ba tên bò dậy được, thấy anh đang ngồi trên mặt đất ôm cô không nhúc nhích, bọn chúng cảm thấy cơ hội đã đến rồi.
Lúc chúng chuẩn bị ra tay lần nữa, đột nhiên có mấy chiếc xe dừng ngay bên cạnh, một nhóm người bước xuống xe.
Bọn họ đi về phía này, rõ ràng là người tới trợ giúp Mộ Tấn Dương, bọn chúng thấy khó ra tay lần nữa được nên đành từ bỏ ý định, bắt đầu kéo đám anh em bị thương quay lại xe.
Mặc dù bọn chúng nhận tiền làm việc, nhưng người thuê không nói thân thủ đối phương lợi hại như thế, mười mấy người cùng xông lên, mà giờ chẳng được mấy tên đứng vững được.
Lúc Nam Sơn xuống xe thì thấy một nhóm người nằm la liệt trên đất, trong lòng đang nghĩ thân thủ của ông chủ vẫn nhanh nhẹn như thế.
Nhưng khi đến gần thì thấy Mộ Tấn Dương đang ngồi ngơ ngác trên đất, ôm Diệp Du Nhiên trên lưng còn cắm một con dao, mặt anh biến sắc.
Anh quay đầu hét lớn: “Đánh chết bọn nó cho tôi, để lại một người có thể khai ra là được.”
Từ nhỏ anh là cô nhi, quen biết Mộ Tấn Dương từ sớm, trong hai mươi mấy năm qua, đánh nhau cũng không ít, đương nhiên về bản chất cũng không phải người hiền lành gì.
Nam Sơn căn dặn xong thì chạy đến bên Mộ Tấn Dương, gọi anh: “Ông chủ?”
Dường như lúc này Mộ Tấn Dương mới bừng tỉnh lại, quay đầu nhìn Nam Sơn, rồi cực kỳ cẩn thận bế Diệp Du Nhiên lên, đi về phía xe.
Nam Sơn cũng theo sau bọn bọ lên xe, rất tự giác đi lên phía trước lái xe.
Anh đã quen biết Mộ Tấn Dương lâu rồi, vô hình trung có sự ăn ý.
Mộ Tấn Dương bế Diệp Du Nhiên lên xe xong, cẩn thận ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
“Mộ Tấn Dương…” Diệp Du Nhiên đối mặt với anh, nằm trong ngực anh đau đến mức đầu óc choáng váng, mơ mơ màng màng gọi tên anh.
“Anh ở đây.” Anh vẫn không ngừng động tác vuốt tóc cô, thấp giọng đáp lại.
Cô nghe thấy tiếng anh thì nghẹn ngào nói: “Đau quá…”
Cô đau đến mức không muốn mở mắt, tiếng nói cũng rất yếu ớt.
Mộ Tấn Dương nghe thấy tiếng “đau” của cô thì run lên, toàn thân toát ra hơi thở u ám.
Anh hét về phía Nam Sơn đang lái xe phía trước: “Cậu không nghe thấy cô ấy nói đau à? Lái xe nhanh lên!”
Nam Sơn rùng mình, vội vàng ngồi thẳng người, nhanh chóng tăng tốc.
Diệp Du Nhiên còn sót lại chút ý thức, biết anh lại hét với Nam Sơn rồi.
Cô thấy Nam Sơn thật sự rất yêu nghề, ba năm qua chưa từng nghỉ phép ngày nào.
Giọng nói cô đứt quãng: “Anh đừng… hung dữ… với Nam…”
Nhưng Mộ Tấn Dương vẫn hiểu rõ cô đang nói điều gì.