Có thể là vì cả hai người đều đáng ghét như nhau, nên Diệp Yến Nhi mới thích anh ta như thế.
Còn mạch não của Huỳnh Tiến Dương cũng có vấn đề, nếu không thì sao anh ta luôn cho rằng Diệp Du Nhiên cô vẫn thích anh ta chứ?
“Diệp Du Nhiên, chúng ta cứ chờ xem!”
Cô ta nhìn Diệp Du Nhiên với ánh mắt hung ác, lại nghĩ bản thân yêu Huỳnh Tiến Dương nhiều năm như thế, nhưng từ đầu đến cuối, anh chỉ luôn nhớ nhung Diệp Du Nhiên.
Còn Diệp Du Nhiên thì không hề để mắt đến người đàn ông mà Diệp Yến Nhi thích.
Điều này khiến cô ta tức giận.
Bỏ lại câu nói hung hăng đó xong, Diệp Yến Nhi liền bỏ đi.
Diệp Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, quay người về phòng làm việc.
Mấy ngày nay Diệp Yến Nhi bận rộn chuyện của Dương Linh, nên không tới công ty làm việc.
Ra khỏi tập đoàn Diệp Thị, Diệp Yến Nhi ngồi vào xe, đập mạnh vào vô lăng, đáy mắt đều là sự căm hận khát máu: “Diệp Du Nhiên!”
Cô sẽ không bỏ qua như vậy đâu, cô và Diệp Du Nhiên vẫn chưa xong đâu.
Gần đây mọi chuyện của cô đều không được suôn sẻ, cô đang nghĩ cách, không cho Diệp Du Nhiên sống vui vẻ như thế.
Cô chợt nhớ tới Hoắc Tuấn Anh, lần trước bị người ta đánh gãy chân rồi mất tăm tích, người này rất nhu nhược.
Diệp Yến Nhi suy nghĩ một lúc thì nảy ra một sáng kiến, lấy điện thoại ra gọi cho anh ta.
Buổi trưa, Diệp Du Nhiên tới cục cảnh sát lấy lại tiền mặt.
Cô lại mượn cơ hội hỏi dò một lát, cảnh sát cứ nói mập mờ, cô càng khẳng định là Mộ Tấn Dương đã giúp cô.
Cô cúi đầu nhìn ví tiền, bên trong là số tiền mặt cô bị mất.
Cô không hiểu rốt cuộc anh muốn làm gì?
*** Nhóm tập trung lên trên app truyện hola nhé!
Mãi đến giờ tan làm, cô vẫn chưa nghĩ xong có nên chủ động tìm Mộ Tấn Dương nói chuyện này không nữa.
Vừa hay vẫn chưa xong việc, cô dứt khoát tăng ca thêm một tiếng nữa.
Đến khi cô ra khỏi tòa nhà công ty, trời đã tối đen, toàn bộ đèn đường đều được bật sáng lên.
Mùa đông, bầu trời tối sớm đến khác thường.
Diệp Du Nhiên kéo chặt áo đi ra ngoài, ngước mắt thì thấy một người đàn ông đang đứng dựa vào xe hút thuốc.
Dưới ngọn đèn đường, cô thấy từng làn khói phả ra từ miệng anh, rồi tan biến mất.
Cô dừng bước, nhìn người đàn ông đã quấy nhiễu tâm trí cô cả một ngày.
Sao anh lại tới đây?
Hình như Mộ Tấn Dương cũng cảm nhận được có người đang nhìn mình, anh quay đầu, ánh mắt chuẩn xác rơi trên người Diệp Du Nhiên.
Một giây sau, điếu thuốc trong tay anh được dập tắt, anh sải bước về phía cô.
Anh vừa đi vừa tháo khăn quàng cổ của mình xuống.
Đến tới trước mặt cô, anh quàng khăn lên cổ cô.
Chất vải mềm mại thoải mái, lại mang theo mùi hương đặc biệt trên người anh.
Cô bị hành động này của anh làm cho ngơ ngác một lúc, cũng hơi mềm lòng.
Diệp Du Nhiên đưa tay sờ chiếc khăn một lát, bên ngoài khăn vẫn còn cảm giác lành lạnh. Cô ngẩng đầu nhìn anh, mím môi, sau đó vẫn hỏi nghi vấn trong lòng mình: “Sao anh lại tới đây?”